Trái tim Hứa Hi Ngôn đập thình thịch, tin tức này cóđược xem như một niềm vui bất ngờ hay không?
Khi đó Hoắc Vân Thâm đãđểýđến mình?
Thật sự không thể tưởng tượng nổi mà!
Cô cóđiểm nào đáng để một nam thần như anh để mắt tới chứ? Thật tò mò!
Hứa Tâm Nhu lại càng khó chịu: "Con thật không hiểu nổi, đến cả Vũ Hách còn không thèm đểýđến nó, sao Hoắc Vân Thâm lại có thể thích cho được? Con béđó có gì tốt chứ?"
Bây giờ Hứa Tâm Nhu mới suy nghĩ kỹ càng một chút, mấy ngày trước Hoắc Vân Thâm đột nhiên xuất hiện ở trường quay, còn ra mặt dạy dỗ cô ta giúp Hứa Hi Ngôn. Việc này có thể giải thích được rồi.
"Ai mà biết được! Nhưng mẹ nói cho con biết, thái độ của ba con với nó giờđã thay đổi rồi, mọi việc đều phải thuận theo nó, muốn giữ lại con gàđẻ trứng vàng này. Chỉ cần nó còn ở nhà họ Hứa một ngày thì ba con vẫn còn đứng được ở Vân Hải, cả nhà họ Hứa và nhà họ Sở cũng có thể thơm lây!"
Hứa Tâm Nhu có vẻ hơi lo lắng: "Nhưng mà bây giờ nóđãđổi tên, không còn mang họ Hứa nữa, đổi thành Cảnh Hi rồi!"
"Hả? Ôi trời ơi, mẹ phải báo với ba con chuyện này ngay mới được!"
Nghe thấy tiếng bước chân vang lên trong phòng, Hứa Hi Ngôn nhanh chóng tránh vào một góc. Chờđến khi Tô Nhụy đi khuất, cô mới bước ra, đi về phía phòng của mình.
Hôm nay thật sự côđã thu được không ít thông tin, không ngờ lại biết được nhiều bí mật như vậy.
Còn về Hoắc Vân Thâm...
He he, nam thần lại đểýđến cô?
Đúng là vừa mừng vừa lo đó!
Còn nữa, chuyện cô không phải con ruột của Hứa Tấn Sơn là một tin tức rất tốt, đáng đểđốt pháo ăn mừng.
Sau này cô sẽ không còn cảm thấy trong cơ thể mình chảy dòng máu của một kẻ bỉổi hèn hạ nữa!
Nhưng mà Hứa Hi Ngôn cũng rất tò mò, rốt cuộc ai mới là cha ruột của mình?
Mẹđã mang bầu mình từ trước khi cưới Hứa Tấn Sơn, như vậy có nghĩa là trước khi lấy ông ta, mẹđã từng yêu một người đàn ông khác?
Là ai chứ?
Là người có tên F ởđằng sau bức ảnh sao?
Là người tặng mẹ trâm cài áo Thái Dương thảo sao?
Hứa Hi Ngôn ngắm nghía căn phòng một lượt, phát hiện toàn bộđồđạc trong căn phòng mình từng ởđều không thấy đâu cả. Đồở nơi này có dấu hiệu từng bị thay đổi hết một lượt.
Vừa nhìn là biết, Tô Nhụy vốn chưa từng nghĩ cô sẽ quay về nhà họ Hứa, nên chắc là bà ta đã xử lí hết đồđạc trong phòng cô từ lâu rồi.
Hứa Hi Ngôn rời khỏi phòng, đi xuống lầu. Lúc chạm mặt Tô Nhụy trong phòng khách, thái độ của bà ta đối với cô có vẻ tốt hơn trước đây rất nhiều, dịu giọng cười: "Ngôn Ngôn à, dìđang định gọi con đây, chờ một chút là có cơm ăn rồi!"
"Biết rồi." Hứa Hi Ngôn đáp tỉnh bơ: "Dì Tô, tôi hỏi dì, đồđạc trong phòng tôi trước kia đâu cả rồi?"
Do cô chỉ nghe lén được nên cũng không thể làm căng rồi chất vấn bà ta, giờ mà không tìm ra chứng cứ trước thì không thể vạch mặt đám người họ Hứa này được.
Thấy Hứa Hi Ngôn muốn tìm lại những đồ vật cũ trong phòng, Tô Nhụy mừng thầm trong lòng. Lúc trước bà ta đãđịnh đốt quách đi cho xong, nhưng may mà vẫn giữ lại.
"À, do bình thường con không ở nhà, dì lo làđể trong phòng sẽ bị mốc nên đã cho người đem lên gác xép để rồi."
"Vậy tôi qua gác xép xem lại một lượt." Hứa Hi Ngôn nói xong, quay người đi lên lầu.
Sau khi cô rời đi, trong phòng khách, Tô Nhụy và Hứa Tấn Sơn nhìn nhau đầy ẩn ý. Đến lúc ra tay rồi!
Trên gác xép chất hàng đống đồ linh tinh lặt vặt đã hư hỏng, bị vứt lung tung, bên trên phủ một lớp bụi dày đặc. Chỉ cần nhìn qua là biết bình thường chẳng có ai đi lên chỗ này.
Hứa Hi Ngôn lấy từ trong túi xách ra một chiếc khăn tay, che mũi và miệng lại, bắt đầu lục lọi đống đồđầy bụi ấy.
Cô dẹp hết những thứ không phải của mình sang một bên, còn những đồ của mình thì cô cẩn thận lấy khăn lau đi lớp bụi phía trên.
Trong mấy thùng giấy lớn kia là sách vở của cô, còn trong mấy cái rương gỗ là những kỷ vật cũ mẹ côđể lại.
Trước giờ Hứa Hi Ngôn vẫn giữ kỹ chìa khóa, cô cúi đầu lục túi xách, lúc chuẩn bị lấy chìa khóa ra thì bất ngờ có cảm giác có người lặng lẽđến gần từ phía sau.
Một tiếng "Bốp" vang lên, Hứa Hi Ngôn chỉ cảm thấy phía sau gáy đau nhói, ánh mắt tối sầm lại, cả người rơi vào tình trạng bất tỉnh rồi té xuống đất.