Báo Ân Cái Đầu Ngươi Ý

Chương 12: Vô thức ỷ lại

Trước Sau

break
Hứa Tiên hoảng sợ nắm chặt y phục Bạch Tố Trinh, run cầm cập nói : “ŧıểυ Bạch, có, có ma, có ma đó.” Bản thân Hứa Tiên cũng không nhận ra, dọc theo đường đi, nàng đã bắt đầu có thói quen dần dần ỷ lại vào Bạch Tố Trinh. Dừng chân tắm cũng là Bạch Tố Trinh ra tay xử lý giúp nàng, mà bây giờ gặp phải nguy hiểm, nàng lập tức theo phản xạ kêu tên Bạch Tố Trinh.

Bạch Tố Trinh cảm nhận được thân thể nhỏ bé trong ngực đang run rẩy, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ quái chưa bao giờ có. Muốn ôm chặt nàng vào lòng, làm cho nàng không sợ hãi nữa. Đây là cảm giác gì?

“Hứa Tiên, ngươi thật là kỳ quái mà, ngươi đến chúng ta còn không sợ thì việc gì phải sợ ma chứ?” Lúc này ŧıểυ Thanh cũng xuất hiện, nhàn nhạt nói.

“Cái này không giống nhau a!” Hứa Tiên vẫn còn run run, “Thứ đã biết có tồn tại cùng chưa biết là hai cái hoàn toàn khác nhau. Hơn nữa ta vốn rất sợ ma mà.”

“Đừng sợ, chỉ là một du hồn mà thôi.” Bạch Tố Trinh vỗ nhè nhẹ phía sau lưng Hứa Tiên, nhỏ giọng an ủi.

Lúc này gió lạnh thổi ngày càng gần, tiếng khóc ai oán kia cũng càng ngày càng lớn. Hứa Tiên khẩn trương đến cả người căng thẳng, theo bản năng co lại rúc trong ngực Bạch Tố Trinh, sắc mặt cũng tái nhợt.

Một màn này ŧıểυ Thanh trông thấy, trong lòng có chút phức tạp. Đây chính là Hứa Tiên bình thường luôn tùy tiện cái gì cũng không để vào mắt đấy ư?

“Cô hồn dã quỷ từ nơi nào đến? Muốn hồn phi phách tán sao?”Khoé mắt ŧıểυ Thanh liếc qua Hứa Tiên đang lẩy bẩy, trong lòng không khỏi nảy sinh tức giận không nhỏ đối với du hồn bỗng nhiên xuất hiện kia, vì vậy mở miệng quát lạnh. Trên tay cũng mau chóng làm ấn pháp, chuẩn bị đánh tới.

Một tiếng hét thảm trong màn đêm truyền đến, làm cho người ta lông tơ dựng ngược.

“Ta hận. . . . . . Ta hận. . . . . . Ta hận tất cả nam nhân trong thiên hạ. . . . . .” Tiếng u oán đứt quãng vang vọng trong màn đêm.

Hứa Tiên ở trong ngực Bạch Tố Trinh run lẩy bẩy, nàng cảm giác gió lạnh càng ngày càng gần, giọng nói kia cũng gần tới đây rồi. Không khỏi chôn đầu vùi sâu hơn vào trong ngực Bạch Tố Trinh, run rẩy nói, “Không có, không có nam nhân nào hết. Ta là nữ nhân, hai người bọn họ là nam yêu, không phải nam nhân. Đi nhanh đi, mau đi nhanh đi, van ngươi, đừng xuất hiện trước mặt ta a a a…..” Trong đầu Hứa Tiên thậm chí còn nghĩ đến bộ dạng ma nữ kia mặt xanh nanh vàng, lưỡi màu đỏ tươi, càng nghĩ càng sợ. Đem đầu của mình vùi trong ngực Bạch Tố Trinh càng ngày càng sâu, dường như chỉ có vậy mới khiến nàng có cảm giác an toàn.

Bạch Tố Trinh nhìn Hứa Tiên run rẩy nói ra những lời này, trong lòng ngoài buồn cười còn có một tâm tình khác nữa. Sau này hắn mới biết, loại tâm tình đó gọi là thương tiếc….

“Ngu ngốc, ngươi sợ cái gì. Đối phương cũng không phải là đối thủ của chúng ta.” ŧıểυ Thanh nghe lời nói không chút chí khí của Hứa Tiên, không khỏi mở miệng quở trách.

“Vậy, ŧıểυ, ŧıểυ Thanh, ngươi nhanh chóng xử lý nàng ta, đánh bay nàng ta đi.” Hứa Tiên căn bản là không dám nhô đầu ra.

“Đừng……Ta bị oan……xin hãy giúp ta……Van cầu hai vị cao nhân….” Giọng nói ai oán vang lên như đang ở bên ai, khiến cho Hứa Thân toàn thân nổi da gà.

“Ầm ĩ muốn chết, nói chuyện bình thường một chút có được hay không? Không muốn hồn phi phách tán thì đừng hù dọa Hứa Tiên nữa.” ŧıểυ Thanh quát lớn xông tới trước mặt ma nữ, “Còn không thu hồi cái bộ dạng ghê tởm này của ngươi đi, lưỡi dài như vậy làm gì? Bụng rữa ra như thế làm gì?” (TNN: haha anh là đang định giúp hay đang muốn hù chết Tiên tỷ đây =]])

Trong bóng đêm tĩnh mịch, truyền tới rõ ràng giọng nói của ŧıểυ Thanh. Lưỡi dài? Bụng rữa? Hứa Tiên nghe thấy miêu tả của ŧıểυ Thanh đầu không khỏi liên tưởng, sau đó càng nghĩ càng sợ.

“ŧıểυ nữ không cố ý, xin vị cô nương này tha lỗi. ŧıểυ nữ quả thật là có oan khuất không chỗ tố, hôm nay may mắn gặp được hai vị cao nhân, xin hai vị cao nhân làm chủ cho ŧıểυ nữ, giúp ŧıểυ nữ một chút thôi.” Giọng nói bỗng biến chuyển thành tinh xảo êm tai, không còn vẻ ai oán đứt quãng vừa rồi. Hứa Tiên cũng không cảm thấy từng đợt gió lạnh ùa tới nữa.

“Tại sao chúng ta phải giúp ngươi? Lập tức cút ngay. Nếu không ta sẽ khiến ngươi hồn phi phách tán.” ŧıểυ Thanh khó chịu nói.

Ma nữ kinh hãi lui về phía sau, nhưng chỉ lui một bước rồi kiên nghị đứng lại.

“Cô nương, cầu xin ngươi giúp ta.” Giọng nữ mang theo khẩn cầu, nàng nhận ra, cho dù nam tử áo xanh này pháp lực cao thâm, nhưng cô nương trong ngực nam tử áo trắng kia mới là mấu chốt. “Mới vừa rồi dọa đến cô nương, thật sự xin lỗi. Chỉ cần ta làm xong chuyện này, là có thể siêu sinh rồi, không bao giờ phải đi ra dọa người nữa. Cầu xin cô nương đấy.” Nàng biết, nếu bỏ qua cơ hội lần này, có lẽ sẽ không có ai có thể giúp nàng nữa. Cho nên nàng mới bí quá hóa liều, cho dù hai nam tử này cho nàng cảm giác rất nguy hiểm, song nàng cũng muốn đánh cuộc một phen.

Hứa Tiên nghe tiếng khẩn cầu kia, liền do dự.

“Cô nương, van xin ngươi. Ta thật không muốn biến thành cô hồn dã quỷ không cách nào siêu sinh. Cô nương xin hãy nghe chuyện xưa của ta, nếu nghe xong mà cô nương vẫn không muốn giúp đỡ, ta sẽ lập tức rời đi.” Kèm theo là một tiếng “bụp”, ma nữ kia trực tiếp quỳ xuống, càng thêm vẻ đau khổ cầu xin.

“Cút ngay!” ŧıểυ Thanh cũng không còn nhẫn nại, định ra tay.

“Chờ một chút.” Hứa Tiên kịp thời ngăn động tác ŧıểυ Thanh lại, nhưng vẫn không có quay đầu.

“Có thể quay đầu lại rồi. Bộ dáng nàng ta bây giờ không đáng sợ nữa.” Bạch Tố Trinh vỗ nhẹ sau lưng Hứa Tiên.

Thân thể Hứa Tiên vặn vẹo uốn éo, không quay đầu ngay, mà thấp giọng hỏi: “Thật sao?”

“Thật.” Bạch Tố Trinh gật đầu.

Hứa Tiên vẫn không chịu rời khỏi ngực Bạch Tố Trinh, chỉ cẩn thận chậm rãi quay đầu, sau đó thấy một cô gái một thân áo trắng. Diện mạo thanh tú, vẻ mặt chờ đợi nhìn nàng. Cùng người bình thường không có gì khác biệt mấy.

“Ngươi, tại sao ngươi lại muốn dọa chúng ta?” Hứa Tiên vẫn rất căng thẳng.

“Ta thấy hai người kia là bộ khoái, cho nên không nhịn được giận chó đánh mèo.” Ma nữ nói có chút lúng túng.

“Bộ khoái? Sao ngươi lại ghét bộ khoái a?” Hứa Tiên nghi ngờ hỏi.

“Ta vốn là con gái của một gia đình ở trấn nhỏ phía trước, cùng một nam tử là thanh mai trúc mã, vốn định sẽ thành thân. Nhưng mà hắn vì tiền đồ, vứt bỏ ta, đính hôn cùng ŧıểυ thư nhà Lâm viên nɠɵạı. Trong nha môn hắn chính là bộ khoái.” Ma nữ nói tới đây, sắc mặt dần dần biến thành dữ tợn, sắp biến thành bộ dạng đáng sợ vừa rồi, Hứa Tiên thấy khuôn mặt kia dần biến thành màu đen, không khỏi run run.

“Kiềm chế một chút, bộ dáng ghê tởm kia của ngươi sẽ hù dọa Hứa Tiên.” ŧıểυ Thanh quát một tiếng chói tai, hắn cũng không biết tại sao mình lại nói như vậy.

“Thật xin lỗi, ta vừa nghĩ tới gã nam nhân phụ tình kia thì hận tới nghiến răng rồi.” Ma nữ vội vàng vỗ vỗ mặt mình, để mặt biến trở về bộ dạng bình thường, mới tiếp tục nói, “Hắn thoái hôn thì cũng thôi, nhưng trong bụng ta đã có cốt nhục của hắn. Hôm đó hắn lại rắp tâm lừa ta đi ra ngoài, rồi sát hại ta, sợ bào thai trong bụng ta chưa chết, còn đâm trên bụng ta mấy nhát đao nữa.”

Hứa Tiên nghe xong kinh hãi há to miệng, lại còn có kẻ thần kinh như vậy sao?

“Làm sao có thể có người như vậy?!” Hứa Tiên vừa sợ vừa giận.

“Cô nương không tin sao? Ta cho cô nương xem bụng ta một chút.” Ma nữ dứt lời, định làm động tác chuẩn bị.

“Này này, đừng! Không phải ta không tin, ta chỉ là tức giận cư nhiên có người mất trí điên cuồng như vậy mà thôi!” Hứa Tiên vội vàng ngăn động tác của ma nữ. Nói đùa sao, nàng cũng không muốn thấy bộ dạng máu me kia đâu.

Bạch Tố Trinh cùng ŧıểυ Thanh ở bên cạnh vẫn trầm mặc, nghe hai người nói.

“Đáng hận hơn là hắn bịa đặt nói ta cùng kẻ khác bỏ trốn phản bội hắn, khiến cho cha mẹ ta ở trong thôn không ngẩng đầu lên được.” Giọng ma nữ nói tới đây có chút khàn khàn, đầu tóc chợt bay lên, trông như lại muốn hoa lệ biến thân rồi.

“Đừng đừng, ngươi bình tỉnh một chút đi.” Hứa Tiên thấy ma nữ kích động như vậy, vội mở miệng ngăn lại, “Ngươi muốn chúng ta giúp ngươi thế nào?” Nếu như lời ma nữ nói đều là sự thật, vậy nam nhân kia thật đáng thiên đao vạn quả rồi!

“Xác của ta bị hắn chôn trước một cây đại thụ, mời cao nhân đến bày trận pháp phong ấn ta, khiến ta không thể rời khỏi khu rừng này. Cầu xin cô nương có thể giúp ta phá tan trận pháp này.” Ma nữ cắn cắn môi, trong mắt tràn đầy không cam lòng và thù hận, “Sau đó giúp ta báo cho cha mẹ biết, để bọn họ tới tìm thi thể ta, giải oan cho ta.”

Hứa Tiên cau mày, không nói gì.

“Trận pháp kia rất lợi hại, người bình thường căn bản không phá giải được.” Ma nữ vô cùng lo lắng nhìn Hứa Tiên, trong giọng tràn đầy cầu khẩn, “Cầu xin cô nương giúp ta.”

ŧıểυ Thanh liếc mắt, đang định nói chuyện này rất đơn giản, thì Hứa Tiên đã trầm giọng mở miệng: “Có nguy hiểm hay không? Ngươi nói rõ ra đi, trận pháp đó lợi hại thế nào. Ta mặc dù rất muốn giúp ngươi, nhưng mà, ta tuyệt đối sẽ không để ŧıểυ Bạch cùng ŧıểυ Thanh đi mạo hiểm đâu.”

Nghe vậy, trong lòng Bạch Tố Trinh chấn động, còn ŧıểυ Thanh thì quay ngoắt đầu nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Hứa Tiên, ánh sáng trong mắt lưu chuyển, không biết đang nghĩ gì.

Sắc mặt ma nữ lại càng kinh ngạc hơn, hiển nhiên nàng không nghĩ tới Hứa Tiên nghe xong chuyện của nàng bi thảm như vậy mà vẫn còn bình tĩnh, nói ra được những lời như thế.

Hứa Tiên than thở trong lòng. Chuyện của ma nữ này quả thật khiến người ta đồng tình và tức giận, nhưng Hứa Tiên vừa rồi đã bắt được mấu chốt trong câu nói của nàng ấy, người bình thường không cách nào phá giải trận pháp. Mặc dù pháp lực của Bạch Tố Trinh cùng ŧıểυ Thanh cao thâm, nhưng mà trong thế giới này pháp lực cao thâm có khối người. Tỷ như đại lừa bịp Pháp Hải kia, Hứa Tiên cũng không cảm thấy Pháp Hải là củi mục dễ đun. Dù muốn giúp ma nữ, nhưng nếu khiến Bạch Tố Trinh cùng ŧıểυ Thanh bởi vì giúp nàng ta mà gặp chuyện không may, thì nàng tuyệt đối không muốn.

“Cô nương, ta hiểu lo lắng của cô nương.” Ma nữ rất nhanh khôi phục dáng vẻ như cũ, nét mặt kiên định nói, “Xin cô nương đi xem trước một chút, nếu không giải trừ được trận pháp, ta cũng sẽ không miễn cưỡng nữa.”

Hứa Tiên nghe xong lời ma nữ, ngẩng đầu nhìn Bạch Tố Trinh, mắt mang ý dò hỏi hắn.

Bạch Tố Trinh nhàn nhạt gật đầu, hỏi ma nữ kia: “Trước hết ngươi nói một chút gia cảnh nhà ngươi, tên ngươi, gia đình ngươi là ở hộ nào trong trấn đằng trước.”

Ma nữ vừa nghe, biết có hi vọng rồi, vui mừng nhanh chóng nói ra thân thế cùng vị trí nhà ở của mình.

“ŧıểυ Thanh, đệ đi vào trấn hỏi thăm xem chuyện có phải là thật hay không, ta cùng Hứa Tiên đi trước xem trận pháp kia một chút.” Bạch Tố Trinh phân phó. Hiển nhiên, sau khi trải qua sự kiện quan ngân kia, hắn cũng đã cẩn thận hơn chút ít. Hắn hiểu được, có một số chi tiết nhỏ nhưng lại có thể quyết định mấu chốt sự việc.

“Vậy hai vị quan sai đại ca thì sao?” Hứa Tiên nhìn hai bộ khoái hôn mê bất tỉnh trên mặt đất có chút lo lắng hỏi.

“Không có gì đáng ngại, hừng sáng bọn họ sẽ tỉnh lại thôi.” Ma nữ có chút áy náy nói, “Cánh rừng này cũng không có mãnh thú, rất an toàn.” Hơn nữa bây giờ đang là mùa hè, cũng không lo hai vị quan sai bị đông lạnh, chỉ là sẽ bị muỗi đốt một trận.

“Đệ tới trấn đằng trước đây.” ŧıểυ Thanh nói với hai người, rồi tung người bay vào trong màn đêm biến mất không thấy gì nữa.

“Dẫn đường đi.” Bạch Tố Trinh ôm lấy eo Hứa Tiên, nhàn nhạt nói với ma nữ kia.

Ma nữ gật đầu, bay lên phía trước. Bạch Tố Trinh ôm Hứa Tiên, bay theo phía sau.

“Wow, thật sự đang bay nha.” Cảm thụ được gió mát thổi sượt qua mặt, Hứa Tiên kinh hô, “ŧıểυ Bạch, ngươi thật là lợi hại.”

Trên mặt Bạch Tố Trinh hiện lên nụ cười nhàn nhạt, nhưng Hứa Tiên đang cúi đầu nhìn phía dưới chân, nên không bắt gặp được nụ cười hiếm thấy này của hắn.

Ma nữ bỗng nhiên bay nhanh hơn, tốc độ Bạch Tố Trinh cũng tăng lên theo sát ở phía sau. Hứa Tiên mất thăng bằng, sợ hãi vươn tay ra ôm lấy cổ Bạch Tố Trinh. Cảm nhận được hô hấp nhẹ nhàng của hắn, còn có mùi hương thoang thoảng dễ ngửi đặc trưng trên người hắn, Hứa Tiên bây giờ mới ngớ ra tư thế hai người mập mờ như vậy. Giờ khắc này, khoảng cách hai người rất gần rất gần, Hứa Tiên mở to mắt nhìn khuôn mặt phía trước, có chút bối rối. Tim, lúc này bỗng nhiên đập vô cùng nhanh.

break
Cùng Trúc Mã Luyện Tập Kỹ Năng
Ngôn tình Sắc, Sủng
(Cao H) Không Xuống Được Giường
Ngôn tình Sắc, Sủng
Cậu Thật Hư Hỏng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Hào Môn
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc