Hứa Tiên mở cửa, ngoài cửa là mấy tên sai dịch, Lý Công Phủ cũng ở bên trong, chỉ là ánh mắt nhìn Hứa Tiên có chút mất tự nhiên.
“Tỷ phu, chuyện gì vậy?” Hứa Tiên hỏi rất bình tĩnh.
“À….Kho bạc bị trộm, hôm nay nha hoàn của đệ đưa bạc tới chính là bạc trong kho, cho nên….” Lý Công Phủ có chút khó nói, thật ra thì hắn cũng không tin tưởng thiếu niên yếu đuối trước mắt là người trộm kho bạc. Một là hắn tin tưởng nhân phẩm Hứa Tiên, hai là Hứa Tiên cũng không thể có bản lĩnh lớn như vậy, im hơi lặng tiếng trộm nhiều bạc khỏi kho như vậy.
“Đệ biết rồi.” Hứa Tiên gật đầu, “Vậy thì đi thôi.”
Lý Công Phủ lại càng xấu hổ, hắn không tiện tiến lên động thủ, ra hiệu bảo hai sai dịch bên cạnh bắt nàng lại.
“Hứa Tiên này, ta tin tưởng chuyện này không liên quan đến đệ. Chờ khi lên công đường, thẩm vấn rõ ràng là không phải sẽ thả đệ thôi.” Lý Công Phủ an ủi Hứa Tiên.
“Ừ, đệ biết. Tỷ phu huynh cũng đừng khó xử, nên làm như thế nào thì cứ làm thế đó. Nhưng mà chuyện kho bạc quả thực là đệ không biết chuyện gì xảy ra cả.” Hứa Tiên nhìn Lý Công Phủ áy náy ngược lại lên tiếng an ủi hắn.
Cứ như vậy, Lý Công Phủ dẫn theo mấy sai dịch áp giải Hứa Tiên trở về nha môn.
Trên công đường, tri huyện vẻ mặt dung tục đập mộc phách (tấm gỗ hay dùng ở công đường đó) trên bàn kêu ầm ầm, hỏi lai lịch Hứa Tiên, rồi trực tiếp hỏi chuyện kho bạc.
“Bẩm đại nhân, thảo dân cũng không biết là xảy ra chuyện gì. Hôm nay thảo dân mới từ Khánh Dư Đường trở về, đã bị các sai dịch đại ca đưa đến đây rồi.” Hứa Tiên rất bình tĩnh giải thích rõ ràng.
“Nói nhảm! Bạc trong kho ngân là nha hoàn nha ngươi giao cho phu nhân Lý Công Phủ, làm sao ngươi lại không biết chuyện gì xảy ra?” Tri huyện nổi giận lại dùng sức đập tấm gỗ, nhưng đập mạnh quá làm tay hắn cũng thấy đau. Hắn đau tới mức muốn xoa xoa tay, song sợ làm tổn hại hình tượng của mình, lại cố chịu chịu đựng.
“Thảo dân quả thật không biết.” Vẻ mặt Hứa Tiên rất vô tội.
Tri huyện cau mày, quát to: “Xem ra không dùng hình là ngươi không biết lợi hại. Người đâu, phạt hắn hai mươi đại bản, đánh thật mạnh!”
Ta kháo![1] Hứa Tiên ở trong lòng mắng to, hai mươi đại bản? Xương cốt có thể chịu được sao? Tên hôn quan này! Hứa Tiên hận nghiến răng nghiến lợi, nhưng không có cách nào.
[1] Đây là một câu cảm thán ở phía đầu câu, tỏ vẻ bất mãn, ngạc nhiên.
“Không cần sợ, ta ở đây.” Vừa lúc đó, giọng nói trong trẻo của Bạch Tố Trinh truyền vào tai Hứa Tiên.
Hứa Tiên nhất thời vui vẻ, đúng vậy nha, sao mình lại quên mất Bạch Tố Trinh bảo hộ ở bên ngoài? Mình còn sợ cái gì chứ.
Lý Công Phủ không đành lòng nhìn một màn như như vậy, quay đầu sang phía khác. Bây giờ hắn và Hứa Tiên là thông gia, cũng không thể mở miệng cầu tình gì gì đó, để tránh bị tình nghi.
Hai sai dịch đi lên đè Hứa Tiên xuống, sau đó chuẩn bị đánh.
Cây gậy vung lên cao cao, nặng nề rơi xuống, tiếng kêu thảm thiết vang lên khắp công đường. Song người kêu không phải là Hứa Tiên, là mà tri huyện!
Hứa Tiên sửng sốt, nàng nhớ ở trên TV, hình như người bị đánh là ŧıểυ thiếp của tri huyện mà, giờ sao lại thành tri huyện bị đánh rồi? Cái mông của nàng không hề cảm thấy chút đau đớn nào, còn lúc này tri huyện lại không chút hình tượng xoa mông của mình nhảy tưng tưng ở phía trên. Tất cả mọi người choáng váng, ngơ ngác nhìn nhau.
“Phát ngốc cái gì, tiếp tục đánh!” Tri huyện xoa cái mông, thấy tất cả mọi người mở to mắt nhìn hắn, cảm thấy mặt mũi đều đã mất hết rồi, liền hét lớn.
Mọi người hoàn hồn, lại chuẩn bị bắt đầu hành hình. Nhưng gậy vừa đánh xuống, tri huyện lại hét thảm lên.
“Dừng tay, trước dừng tay đã.” Tri huyện che cái mông kêu ‘ai oái’, nhìn Hứa Tiên vẻ mặt bình tĩnh, trong lòng thấy nghi ngờ. Chuyện này thật đúng là tà môn mà. Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Đánh mông người này, kẻ đau lại là mình. Chẳng lẽ người này thật sự vô tội? Cho nên có thần tiên ở trên phù hộ hắn sao?
“Trước tạm giam, sau đó thẩm vấn lại. Truyền tin đến cho phu nhân và nha hoàn của Hứa Tiên.” Tri huyện che cái mông, ra lệnh. Sau đó không đợi mọi người có phản ứng, khập khiễng vội vàng đi vào trong.
Hứa Tiên bị áp giải đến đại lao, nhốt trong một phòng giam tương đối khô ráo. Đây cũng là nhờ Lý Công Phủ tận sức chiếu cố nàng. Lý Công Phủ cũng cảm thấy rất kỳ quái với một màn phát sinh trên công đường vừa rồi.
“Tỷ phu, huynh không hiểu sao?” Hứa Tiên cười rất đắc ý, “Bởi vì đệ vô tội, cho nên ông trời mới có thể mở mắt, không để cho tri huyện đại nhân dùng hình lung tung đối với ta.”
“Còn có chuyện như vậy?” Lý Công Phủ vốn không tin có thần tiên ma quái, nhưng mà chứng kiến một màn hôm nay quả thật có chút không thể tượng tượng nổi.
“Dĩ nhiên rồi. Được rồi, tỷ phu đừng lo nghĩ nữa, không có việc gì đâu, huynh vẫn là nhanh đi về an ủi tỷ tỷ đi. Nói cho tỷ tỷ ta rất tốt.” Hứa Tiên biết hiện tại chỉ sợ Hứa Kiều Dung đang giống như kiến bò trên chảo nóng rồi.
“Được, vậy ta đi về trước. Đệ một mình phải cẩn thận chút, ta cũng sẽ nói với các huynh đệ, để bọn họ đối tốt với đệ.” Lý Công Phủ thấy Hứa Tiên thông tình đạt lý như vậy, trong lòng cũng được an ủi.
Sau khi Lý Công Phủ đi, chung quanh yên tĩnh lại.
Hứa Tiên ngồi xuống ở trong góc, nhưng trong lòng tuyệt không bối rối.
“Hứa Tiên, thật xin lỗi, đều do ta khinh xuất mới hại ngươi thành như vậy.” Bỗng nhiên, giọng nói của ŧıểυ Thanh vang lên bên tai nàng.
Tiếp theo, thân ảnh Bạch Tố Trinh và ŧıểυ Thanh hiện ra ở trước mặt Hứa Tiên. Trong mắt hai người đều có vẻ xin lỗi, nếu như không phải bọn họ trộm quan ngân, Hứa Tiên cũng không phải gánh trận tai ương ở trong lao ngục này.
“Không có chuyện gì, không trách ngươi.” Hứa Tiên cười khoát tay, ý bảo mình không để ý, “Ngươi cũng là có lòng tốt mà thôi.” Đối với sự xuất hiện của hai người, Hứa Tiên tuyệt không kinh ngạc. Thái độ trấn định này làm cho ŧıểυ Thanh cực kì ngạc nhiên. Nhưng mà lời nói của Hứa Tiên lại làm hắn thấy áy náy nhiều hơn.
“Ta sẽ giúp ngươi đi ra ngoài.” Bạch Tố Trinh bình tĩnh nói, “Sẽ không lâu đâu.”
“Đừng có dùng pháp thuật, nếu nhiễu loạn trật tự nhân gian sẽ bị khấu trừ công đức, đối với các ngươi không tốt đâu. Cứ làm theo lời ta nói lúc trước, một mực khẳng định là người khác tìm cha ngươi đổi bạc. Trả lại một trăm lượng của tỷ ta cùng những thứ khác. Tri huyện cũng sẽ không thể truy cứu quá mức.” Hứa Tiên vội vàng nói.
Bạch Tố Trinh im lặng, cuối cùng nhẹ nhàng gật đầu. Nhưng trong lòng dâng lên một cỗ rung động khó nói. Khấu trừ công đức sao? Ngay cả cái này nàng cũng suy nghĩ vì bọn họ … (BN: anh quá ảo tưởng rồi :-< =) )
ŧıểυ Thanh cũng đi tới trước mặt Hứa Tiên, sắc mặt phức tạp hỏi: “Ngươi không hề kinh ngạc chúng ta có thể xuất hiện ở trước mặt ngươi?”
Hứa Tiên sửng sốt, tiếp theo cười lên: “Ngươi muốn nói gì?”
“Ngươi đã sớm biết đứa bé kia không phải là người, cũng sớm biết chúng ta là yêu rồi đúng không?” ŧıểυ Thanh cắn môi, hỏi thẳng.
“Đúng vậy a.” Hứa Tiên cũng thản nhiên trả lời.
“Ngươi không sợ chúng ta sao, ta sẽ ăn ngươi đấy.” ŧıểυ Thanh trợn mắt, làm ra bộ mặt hung tợn.
“Định lấy oán báo ân sao? ŧıểυ Thanh, ta thật là nhìn nhầm ngươi rồi, ngươi nói thế này đi …, ừ, nói đi, nguyên hình của ngươi là cái gì, chi bằng hiện một lần cho gia nhìn một cái?” Hứa Tiên không tim không phổi, vừa mới bắt đầu còn đùa với ŧıểυ Thanh, sau lại nghiêm mặt nói những lời này. Thật ra thì nàng đã sớm biết bọn họ là xà yêu, nhưng mà cũng không thể nói ra ngoài. Như vậy thì quá nghịch thiên rồi, dĩ nhiên sẽ bị hoài nghi. Thấy sắc mặt ŧıểυ Thanh khó coi, Hứa Tiên cười đùa ngăn đề tài này lại.
“Ngươi, ngươi thật là không biết sống chết mà (đồng nghĩa với câu điếc không sợ súng của mình đó)!” ŧıểυ Thanh thấy bộ dạng hỉ hả kia của Hứa Tiên, hoàn toàn hết chỗ nói rồi.
“Chúng ta là rắn.” Bạch Tố Trinh nhàn nhạt mở miệng.
ŧıểυ Thanh kinh hãi, nhìn về phía Bạch Tố Trinh: “Đại ca, làm sao huynh lại. . . . . .”
“Oa, rắn à, mật rắn đúng là đồ tốt nha. Thịt rắn rất ngon, nói tóm lại là cả thân rắn đều là bảo vật đấy…à, ừm, ta nói giỡn ý mà, đừng có làm vẻ mặt khủng bố như vậy chứ.” Hứa Tiên nhìn sắc mặt dần dần âm trầm của Bạch Tố Trinh vội vàng nói vòng vo.
“Ngươi không sợ chúng ta sao?” ŧıểυ Thanh rất là rối rắm hỏi. Người bình thường đã sớm bị hù tè ra quần la hét cứu mạng rồi, sao người trước mắt lại có gan lớn như vậy đây? (đó là bởi vì Hứa Tiên không phải là người bình thường!) mới vừa rồi hắn đột nhiên lên tiếng, Hứa Tiên cũng tuyệt không sợ, ngược lại vẻ mặt rất bình tĩnh. Điểm này khiến ŧıểυ Thanh vô cùng rối rắm .
“Sợ chứ.” Hứa Tiên nói rất đứng đắn nghiêm chỉnh, sắc mặt ŧıểυ Thanh hơi buồn bã, song lời kế tiếp của Hứa Tiên lại làm hắn muốn phát điên, “Ta sợ các ngươi cứ như thế mà bỏ lại ta ở đây, sợ các ngươi lại gây rắc rối cho ta, càng sợ về sau ngươi sẽ không làm cơm cho ta ăn nữa. À đúng rồi, lần sau ta muốn ăn dê nướng đủ loại đó.”
“Ăn chết ngươi đi, lúc này còn nhớ tới ăn ăn ăn!” ŧıểυ Thanh lại có loại xúc động muốn chụp chết cái tên Hứa Tiên luyên thuyên này. Nhưng ảm đạm vừa rồi trong lòng cũng đã bất tri bất giác tan biến.
Trong mắt Bạch Tố Trinh có ý cười nhàn nhạt, mở miệng nói: “Sau khi rời khỏi đây để ŧıểυ Thanh làm là được.”
“Thật sao? Nói rồi đấy nhé.” Hai mắt Hứa Tiên tỏa sáng, sau đó bộ dạng vô sỉ nói, “Có điều ta cũng không có tiền mua dê đâu, các ngươi nghĩ biện pháp mua đi ha.”
ŧıểυ Thanh đã hoàn toàn câm nín rồi.
“Còn nữa, sau này trước khi làm việc gì thì bàn bạc một chút. Dù sao bây giờ chúng ta cũng là người một nhà. Nhân gian có nhiều việc, phức tạp hơn so với suy nghĩ của các ngươi.” Bỗng nhiên Hứa Tiên lại nghiêm nghị chân thành nói.
Bạch Tố Trinh và ŧıểυ Thanh đều ngẩn ra, nhưng ngay sau đó Bạch Tố Trinh nhẹ nhàng gật đầu. ŧıểυ Thanh thì tức giận trả lời: “Biết rồi!” (TNN: Anh trẻ con quá đi =]])
“Ngày mai ngươi có thể ra rồi.” Bạch Tố Trinh nhẹ nhàng phẩy tay áo một cái, bỏ lại câu đó rồi biến mất. ŧıểυ Thanh nhìn Hứa Tiên, há mồm muốn nói gì đó, song cuối cùng vẫn không nói câu nào, cũng biến mất theo.
Bạch Tố Trinh đi ở trên đường, ŧıểυ Thanh im lặng đi theo sau hắn.
Người một nhà sao? Bạch Tố Trinh ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời bao la trong vắt, trong lòng lại nghĩ tới lời nói vừa rồi của Hứa Tiên.
ŧıểυ Thanh thì đang nghĩ nên để ai trong ngũ quỷ đóng vai Bạch lão gia một lát, dù sao không thể là Bạch Phúc được. (TNN: Để Bạch Phúc cứ suốt ngày ‘người ta’ thì có mà loạn hahaa)
Hôm sau, trên công đường triệu Bạch Tố Trinh và ŧıểυ Thanh lên hỏi. Bạch Tố Trinh và ŧıểυ Thanh một mực khẳng định bạc này là có người tìm Bạch lão gia đổi, nói là chất lượng không tốt, dùng một trăm lượng đổi lấy tám mươi lượng. Lại truyền hỏi Bạch lão gia, cũng nói như vậy. Mà tối qua bạc ở trong kho ngân lại vô thanh vô thức được trả lại, chỉ thiếu đúng một trăm lượng. Nhìn sao cũng thấy quỷ dị. Cái trán của Tri huyện không ngừng đổ mồ hôi lạnh. Chuyện này, hắn cũng không dám ra tay độc ác xử trí người nào. Cái mông hiện tại vẫn còn đang mơ hồ đau đấy. Nhưng nếu không xử trí thì không được, chuyện này chỉ bằng sự giải thích một bên của người nhà Hứa Tiên thì không được chấp nhận. Cuối cùng sư gia chỉ cho tri huyện một chiêu, nói Hứa Tiên này có chút quỷ dị, không nên lưu lại dưới trướng, dứt khoát lưu đày đi. Nói là lưu đày, nhưng lại không dám đày đến vùng đất hoang dã. Tri huyện thận trọng đày Hứa Tiên đến Cô Tô, ngay hôm đó sẽ phải khởi hành lên đường.
Hứa Tiên nghe phán quyết như thế, trong lòng đảo cặp mắt trắng dã. Hay chưa, vẫn là dựa theo kịch bản, vẫn là đi đày ở Cô Tô.
“Ai, chỉ tiếc là không kịp nói lời từ biệt cùng ŧıểυ Chính Thái rồi.” Trên đường đi Cô Tô, Hứa Tiên có chút tiếc nuối. Hứa Kiều Dung và Lý Công Phủ tới tiễn nàng, Hứa Kiều Dung khóc sướt mướt giống như người làm bằng nước mắt vậy, hơn nữa mặc kệ Lý Công Phủ khuyên nhủ thế nào cũng không để ý đến hắn. Nàng còn đang oán giận Lý Công Phủ chuyện bắt Hứa Tiên. Lý Công Phủ nóng vội đến vò đầu bứt tai, Hứa Tiên đành phải an ủi nói chuyện này không liên quan đến tỷ phu, tỷ phu cũng là làm việc theo chức trách mà thôi. Hứa Kiều Dung nghe xong mới miễn cưỡng tiếp nhận.
Lý Công Phủ cũng có lòng dặn dò hai quan sai áp tải Hứa Tiên dọc đường đi chiếu cố Hứa Tiên nhiều hơn. Mà Bạch Tố Trinh và ŧıểυ Thanh cũng âm thầm đi theo bảo vệ nàng, cho nên trên đoạn đường này, Hứa Tiên chẳng những không chịu khổ chút nào, ngược lại còn trôi qua rất tự tại.
“Sao Trương đại ca còn chưa trở lại, thịt nướng này đều đã chín rồi.” Hứa Tiên thuần thục lật con thỏ nướng trong tay, có chút nóng lòng liên tục nhìn về phía đường, Gần tối hôm nay bọn họ đi tới khu rừng này, bắt được một con thỏ, nướng ngay tại chỗ. Mà một trong hai vị quan sai họ Trương kia xung phong nhận việc đi đến thôn gần đây mua chút rượu để uống.
“Nhanh thôi, sao mà lâu như vậy a. Chậc chậc, Hứa Tiên này, không nghĩ tới tay nghề của ngươi cũng không tệ nhỉ.” Vị quan sai đang nói này họ Vương, nhìn con thỏ dậy mùi vàng ươm nuốt nước miếng.
“Dĩ nhiên, ta chỉ có chút bản lĩnh này thôi.” Hứa Tiên đắc ý.
“Ta đã trở về, đã trở về.” Ngay lúc này, Trương bộ đầu nhễ nhại mồ hôi chạy trở về, trong tay còn cầm bầu rượu.
Chỗ tối, Bạch Tố Trinh và ŧıểυ Thanh rất im lặng nhìn một màn.
“Căn bản là không cần chúng ta quan tâm mà.” ŧıểυ Thanh khó chịu nhìn Hứa Tiên vui vẻ ăn uống bất diệc nhạc hồ (*). Cái người từ trước đến nay vốn quen thuộc, nay lại cùng hai vị quan sai kia hòa mình nhanh như vậy.
(Bất diệc nhạc hồ: không biết trời đất là gì)
“Dù sao nàng cũng là nữ tử.” Bạch Tố Trinh nhàn nhạt nói một câu. Mặc dù Hứa Tiên và hai quan sai kia thân quen, nhưng mà thân là nữ tử nên có nhiều điều bất tiện. Ngủ, hay tắm rửa gì đó cũng là vấn đề. Những điều này đều là do Bạch Tố Trinh giải quyết giúp nàng.
ŧıểυ Thanh nhìn bộ dạng tùy tiện của Hứa Tiên, không khỏi nói thầm: “Từ bên ngoài nhìn vào nàng có chỗ nào giống như nữ tử cơ chứ.”
Nhưng mà, chung quy nàng vẫn là nữ tử. Trong lòng Bạch Tố Trinh nhẹ giọng bổ sung. Hơn nữa lại là một nữ tử trần gian không làm cho mình ghét….
Sắc trời dần dần tối sầm lại, lúc Hứa Tiên đang cùng hai quan sai kia ăn uống vui quên trời đất, thì bỗng nhiên một trận gió lạnh thổi qua, đống lửa trên mặt đất bị dập tắt trong nháy mắt một cách quỷ dị. Hứa Tiên chợt cảm thấy sau lưng có chút lạnh lẽo, trong gió dường như truyền đến tiếng khóc ai oán của nữ tử. Lúc gần lúc xa, khiến cho lòng người kinh hãi hoảng sợ. (BN: May mà edit trong lúc trời sáng)(TNN: còn e thì beta lúc trời tối >”<)
“Sao thế, xảy ra chuyện gì…” Giọng Hứa Tiên run run. Hứa Tiên không sợ Bạch Tố Trinh và ŧıểυ Thanh thân là xà yêu, còn có ngũ quỷ. Đó là bởi vì nàng chịu ảnh hưởng của phim truyền hình, cũng biết bản tính bọn họ không xấu. Hơn nữa, đã biết sự tồn tại cùng chưa biết là hai việc khác nhau. Trong thực tế, Hứa Tiên không sợ trời không sợ đất, duy chỉ sợ ma. Đó cũng là tại sao nàng chưa bao giờ xem phim ma.
“Có, có ma.” Giọng Trương quan sai còn run hơn so với Hứa Tiên.
“Đừng. . . . . . Đừng đừng nói mò, thế gian này lấy đâu ra ma?” Giọng Vương quan sai là run rẩy nhất.
Dứt lời, ‘thùng thùng’ hai tiếng, Trương quan sai và Vương quan sai đồng loạt ngã xuống đất, rồi bất tỉnh nhân sự.
Hứa Tiên thét một tiếng chói tai, vội đứng lên, hoảng sợ kêu to: “ŧıểυ Bạch! ŧıểυ Bạch!”
Sau một khắc, Hứa Tiên rơi vào một vòng tay ấm áp.
“Đừng sợ, có ta ở đây.” Giọng nói trầm thấp của Bạch Tố Trinh vang lên bên tai Hứa Tiên.