" Có lẽ em không biết, cũng chẳng quan tâm anh là ai nhưng anh quan tâm... cái lúc anh tỉnh dậy thì không hề nhớ đến khuôn mặt em, nhưng anh vẫn luôn nhớ cái cảm giác khi gần bên em, anh không thể nào diễn tả hết bằng lời nhưng anh biết đấy là tình yêu... "
" Anh đợi em mấy năm trời, tìm em khắp mọi nơi thẩm chí là camera đường cũng nhìn thử xem có phải là em không, nhưng khách sạn và bar khi đó lại không có camera, vì không nhớ mặt em mà anh nhìn những camera đường cũng chẳng biết đâu là em. "
" Lần đầu gặp các con, anh cũng chỉ nghĩ là bọn trẻ đi lạc, cho đến khi thấy dấu bớt anh mới biết... anh không chỉ vì mừng vì bản thân có con mà còn mừng vì cuối cùng cũng tìm được em, em biết cái cảm giác đó không? Nó thật sự rất sung sướиɠ và vui vẻ. Anh không nghĩ đến bản thân lại có thể cười ngây ngốc như vậy! Lại không từng nghĩ người mà mình tìm kiếm trong vô vọng mấy năm nay lại đang ở gần bên mình. "
" Hy Hy... những gì anh nói lúc này đều là thật lòng. Anh thật sự rất muốn theo đuổi lại em. "
Đỗ Dương Xuân Hy nghe Khổng Bắc Trình ngáp lên ngáp xuống, đợi một lúc sau cô nhìn anh hỏi.
" Nói xong chưa? "
" Xong... xong rồi. "
" Thế thì mời anh về cho. "
" Hy Hy... " Khổng Bắc Trình không tin hai mắt trừng to ra nhìn Đỗ Dương Xuân Hy. Anh nói nhiều như vậy nhưng vẫn không lay động được tâm cô hay sao? Không lẽ trong sách lại chỉ bậy? Nhưng đó là sách bán chạy nhất cơ mà.
Đỗ Dương Xuân Hy đứng dậy, đi về hướng cánh cửa mở ra nhìn Khổng Bắc Trình mắt nheo lại nói.
" Tôi không có hứng thú với đàn ông! Nhất là anh. " hứ cưỡng ép tôi cho đã rồi nói yêu thương tìm kiếm các kiểu? Anh nghĩ đàn bà con gái chúng tôi cứ bị vài lời ngon ngọt là sẽ động lòng hay sao? Mơ đi nhé! Đối với người khác cô không biết nhưng riêng cô là như vậy!
Đang có âm mưu cướp con trai con gái đáng yêu xinh đẹp của cô mà còn bày đặt làm bộ làm tịch. Cái loại người này vẫn nên tránh càng xa càng tốt.
Khổng Bắc Trình thấy Đỗ Dương Xuân Hy tiễn khách, anh còn muốn mặt dày nhưng nhìn thái độ này thì anh biết bản thân anh ở lại lúc này sẽ không tốt. Khổng Bắc Trình đứng dậy bước ra khỏi phòng, đứng trước cửa phòng, tay anh đặt lên cánh cửa để tránh bị cô đóng lại. Anh nhìn cô nói.