Tra Cực vừa nói đến đây, tiếng móng ngựa trong trẻo vang lên, thanh âm không lớn, từ xa đến gần, đang dần dần trở nên rõ ràng. Nhìn về phương hướng thanh âm phát ra, chỉ thấy một mã đội đang theo hướng tây nam mà đi. Phía trước mã đội là bốn kỵ sĩ, ngựa đều cao lớn thần tuấn, cùng mặc ngân sắc khinh giáp, nhìn qua thật là uy vũ, bên hông mỗi người đều giắt một thanh kiếm bản to dài chừng ba thước, mặc dù đang đi về phía trước, nhưng ánh mắt bọn hắn thủy chung lại tảo trứ hai bên đường, bộ dáng tựa hồ rất cảnh giác. Phía sau bốn kỵ sĩ là một mã xa, mã xa nhìn qua to lớn hoa lệ, do bốn thớt ngựa trắng không hề tạp mao kéo đi, từ kích thước mà tính, bên trong sợ rằng ngồi đến bảy, tám người cũng không hết chỗ, trên rèm che thêu một vài hình thù màu bạc, mặc dù không phải đồ án, nhưng mơ hồ tản ra một tia khí tức uy nghiêm, niên kỷ của xa phu nhìn qua không sai biệt lắm với Tra Cực, tay cầm dây cương, nhàn nhã điều khiển bốn con tuấn mã, giúp mã xa bảo trì bình ổn đi về phía trước. Hai bên mã xa, hai gã kỵ sĩ mặc ngân giáp thủ hộ, ở phía sau, còn có một tiểu đội mười kỵ sĩ đi theo, tổng cộng mười tám kỵ sĩ, trang phục chỉnh tề nhìn cực kỳ bắt mắt, mặc dù Tra Cực và Niệm Băng còn cách khá xa, nhưng cũng có thể nhận ra.
" Sư phụ, đây là ai a ? Bộ dáng có vẻ rất uy phong ". Niệm Băng hỏi.
Tra Cực ánh mắt chợt lóe lên, nói :
" Nhìn qua hẳn là gia quyến của một đại quan. Bất quá, tựa hồ không phải của Băng Nguyệt đế quốc ".
Niệm Băng nghi hoặc hỏi :
" Người sao có thể biết được ? ".
Tra Cực hừ một tiếng, nói :
" Khương lão tự nhiên cay ( ND : nguyên văn " Khương tự nhiên thị lão đích lạt ", Khương lão – chắc ám chỉ Khương Tử Nha !?! ). Ngươi nhìn hình thêu đẹp đẽ trên xa mã, kỳ thật là một loại thể tự nghệ thuật, là Áo Lan ngữ, từ điểm này có thể thấy được mã đội này là từ Áo Lan đế quốc mà đến, mà kỵ sĩ này rõ ràng không phải dong binh bình thường có thể so sánh, mà là quân nhân đã khảo nghiệm qua máu lửa, chân chính đã ra chiến trường, nếu không, trên người bọn họ sao có thể có sát khí nồng đậm như thế. Có thể khu sử nhiều quân nhân chính thức như vậy, không phải đạt quan hiển quý thì là cái gì ? Cho nên, ta phán đoán, bọn họ hẳn là gia quyến của một kẻ quyền quý ở Áo Lan đế quốc, thậm chí có thể kẻ quyền quý cũng ở trong đó ".
Nghe xong, trong mắt Niệm Băng không khỏi toát ra một tia khâm phục, chỉ từ bề ngoài mà có thể phán đoán nhiều như vậy, đã biết vị sư phụ này quả thực đáng được xưng là
" lão lạt chi Khương ".
Đúng lúc này, tiếng vó ngựa dồn dập đột nhiên từ một mặt vang lên, khiến Niệm Băng không nhịn được nhìn về hướng ngược lại, chỉ thấy một ngựa như thiểm điện bàn nhanh chóng phóng về phía mã đội, cả mã đội cơ hồ cùng ngừng lại, nhưng bọn họ lại không có cảnh giác cái gì, bốn gã kỵ sĩ phía trước còn từ trên ngựa lập tức nhảy xuống.
Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.comHí một tiếng dài, lúc con ngựa đang phi nhanh như sắp va vào mã đội phía trước, đột nhiên dựng đứng lên, hai vó trước vung cao, rơi về một bên, lập tức dừng lại, thuật kỵ mã như vậy chỉ có thể dùng thần hồ kỳ kỹ ( ND : kỹ thuật như thần ) để hình dung. Trên ngựa cũng là một kỵ sĩ đồng dạng, cũng mặc ngân sắc khải giáp như mười tám kỵ sĩ kia, điểm bất đồng chính là trên mũ có thêm một cây vũ mao thật dài, bạch sắc vũ mao.
Tra Cực khẽ a một tiếng,
" Ta biết bọn họ là ai rồi. Đây hình như vương bài của Áo Lan đế quốc kỵ binh đoàn, họ là thành viên của Ngân Vũ kỵ sĩ đoàn. Có thể khiến bọn họ tự mình hộ tống, xem ra, nhân vật trong mã xa không phải loại tầm thường ".
" Ngân vũ kỵ sĩ đoàn ? Là cái gì ? ". Niệm Băng như một học tử cầu cầu tri thức, không ngừng tự hỏi về những vấn đề trong lòng nghi hoặc. Tra Cực cũng thấy mất kiên nhẫn, hắn hiển nhiên muốn Niệm Băng biết nhiều một chút về điển cố của các quốc gia trên đại lục, thấp giọng nói : " Ngân Vũ kỵ sĩ đoàn, tại khắp Ngưỡng Quang đại lục đều nổi danh phi thường. Là vương bài trong vương bài của Áo Lan đế quốc, có thải vũ ngân giáp chấn khiếp thiên hạ, căn cứ theo cấp bậc bất đồng, trên mũ cắm vũ mao cũng bất đồng. Từ vũ kỹ phân chia, cấp bậc võ sĩ từ thấp đến cao, phân biệt là chiến sĩ, cao cấp chiến sĩ, kiếm sư, đại kiếm sư, vũ đấu gia, vũ thánh và thần sư. So về từng cấp bậc, chiến sĩ cùng ma pháp sư các ngươi cơ hồ là ngang ngửa, bất quá ngươi cũng biết, ở tình huống cận chiến một đấu một, ma pháp sư rất khó so bì với chiến sĩ. Đương nhiên, đây cũng không phải là tuyệt đối, theo ta được biết, nếu ma pháp sư đạt tới trình độ ma đạo sĩ, chiến sĩ cùng cấp bậc rất khó tạo thành thương tổn cho ma pháp sư. Thần sư của chiến sĩ cùng thần giáng sư của ma pháp sư có cùng cấp bậc, bọn họ có trình độ lợi hại cỡ nào sợ rằng khó có người biết được, bởi vì hiện tại thần sư chỉ là truyền thuyết mà thôi, thần giáng sư thì ít nhất Băng Thần tháp còn có, mà ta lại thủy chung không có nghe nói tới vũ giả có cấp bậc thần sư, có lẽ, chỉ vào những năm chiến tranh trước kia mới có thôi. Hiện tại sớm đều chết sạch rồi. Mà chiến sĩ trong Ngân Vũ kỵ sĩ đoàn này, mỗi người đều có thực lực ít nhất là kiếm sư, nhất là vị mũ cắm bạch vũ, hẳn là một tiểu đội trưởng, sợ rằng đã gần đạt tới thực lực đại kiếm sư. Bọn họ mặc dù là khinh kỵ binh, nhưng công kích lại không hề kém trọng kỵ binh, tốc độ và linh hoạt lại có ưu thế hơn, hơn nữa về chỉnh thể phối hợp trên chiến trận, trên đại lục, số kỵ sĩ đoàn có thể đấu lại bọn họ quả thực ít đến đáng thương ".
Niệm Băng thè lưỡi, nói :
" Lợi hại như vậy a ! Một vạn vũ giả cấp bậc kiếm sư, chẳng phải là có thể cùng một vạn ma pháp sư cao cấp so sánh sao ? ".
Tra Cực trừng mắt nhìn hắn :
" Thật thiếu hiểu biết, gặp người đừng có nói nói ngươi là đồ đệ ta ".
Niệm Băng hừ một tiếng, phản bác : " Cho đồ đệ người chút mặt mũi được không ? Ta nhìn không ra sao. Ta đương nhiên biết, trong chiến tranh chân chính, thực lực của một vạn ma pháp sư đại biểu cái gì, toàn thể bọn họ đồng thời thi triển ma pháp, sợ rằng kỵ sĩ đoàn dù lợi hại cũng có đến mà không có về. Ma pháp sư cũng sẽ không ngu ngốc đem thân mình đứng trước kỵ sĩ đánh nhau chết sống, ta nói chính là về so sánh thực lực mà thôi ".
Tra Cực hừ một tiếng, tức giận :
" Tiểu tử thối, ngươi đòi cãi lý với ta ? Nhìn lại cái bộ dáng thiển cận của ngươi đi ".
Niệm Băng cười hắc hắc, nói :
" Đương nhiên, chiến tranh giữa các đại đế quốc tựu đều là theo hình thức cũ kỹ, phía trước là chiến sĩ liều mạng, phía sau là ma pháp sư oanh kích, đem thực lực tiêu hao mà thôi, có cái gì ý tứ nữa ".
Tra Cực lắc đầu, chính sắc nói :
" Không, ngươi sai rồi, chiến tranh, cũng là một môn nghệ thuật, nghệ thuật của sắt và máu, nếu chân tướng mà như ngươi nói thì quá dễ dàng, những vị danh soái cũng chẳng cần phải lăn lộn. Bất quá, việc này cũng không quan hệ gì tới chúng ta, ngươi sau này chỉ cần học giỏi trù nghệ của ngươi là đủ rồi ".
Ngân Vũ kỵ sĩ mới đến xuống ngựa, đi vài bước tới trước mã xa, cung kính nói :
" Phu nhân, tiểu thư, còn hơn mười dặm là tới Băng Tuyết thành, ta đã tìm được khách sạn, chúng ta cứ nghỉ ngơi một chút, sau đó đi tới Băng Tuyết thành dùng cơm trưa ? ".
Một giọng nói như tiếng trời từ trong mã xa truyền ra,
" Phong đội trường, đúng là nơi này, chúng ta trước hết nghỉ ngơi một chút, đi đường xa như vậy, mọi người hẳn cũng đều mệt mỏi ".
Phong đội trường cung kính thưa :
" Vâng, phu nhân ". Nói xong, hắn hướng những kỵ sĩ chung quanh đánh một ánh mắt, chúng kỵ sĩ lập tức nhất nhất xuống ngựa, đi về hướng ven đường, phương hướng của bọn họ, chính thị là hướng về phía Tra Cực và Niệm Băng, nói đến cũng khéo, chỗ Tra Cực bọn họ nghỉ ngơi lại là một mảnh đất trống, vài cây đại thụ ngăn trở ánh dương quang, bóng cây lòa xòa đem cảm giác có phần âm lương.
Những kỵ sĩ này hiển nhiên sớm đã thấy Tra Cực hai người, một gã kỵ sĩ đi nhanh đến, thanh âm lãnh ngạo nói :
" Mời các ngươi lập tức rời đi ". Vừa nói xong, tiện tay ném về phía Tra Cực mấy ngân tệ.
Ở Ngưỡng Quang đại lục, đều quốc hóa tệ thông dụng, quý trọng nhất chính là tử kim tệ, một tử kim tệ bằng mười kim tệ bằng một trăm ngân tệ bằng một nghìn đồng tệ, vài ngân tệ cũng đủ cho sinh hoạt của một gia đình bình thường trong hơn nửa tháng. Kỵ sĩ này ra tay cũng thật rộng rãi.
Tra Cực từng là Quỷ Trù, bất luận ở địa phương nào, cũng được lễ ngộ cực kỳ đầy đủ, với mấy ngân tệ được ném ra cũng không thèm liếc mắt, hừ lạnh một tiếng, nói :
" Coi chúng ta là khất cái sao ? Hai bên quan đạo, cũng không phải nhà các ngươi ".
Tên kỵ sĩ kia tiến lên một bước, trên mặt thần sắc không thay đổi, nhưng khí thế uy áp vô hình tản ra nhàn nhạt, lặp lại lời lúc trước,
" Mời các ngươi lập tức rời đi ".