Phù, Niệm Băng hướng về thanh củi thổi một hơi, lớp vỏ cây bên ngoài hướng hai bên tách ra, trên thanh củi xuất hiện tám cạnh đều nhau, tám đao vừa rồi là để tách vỏ, cũng để thanh củi trước mặt biến thành một hình dạng có quy tắc, chỉ có như vậy, các mảnh củi bổ ra mới có thể đều nhau.
Tay trái không cần giữ củi, Niệm Băng đối nhất đao đoạn mộc của mình rất có tự tin, béo mập dù có ảnh hưởng đến sự linh hoạt của thân thể, nhưng là lại trợ giúp rất nhiều cho tính ổn định và lực lượng. Cục thịt tròn tròn trên mặt giật mạnh, sài đao trong tay Niệm Băng lại động, sài đao ở trong tay hắn, giống như một cơn gió, trực tiếp quét về một trong tám góc của thanh củi. Một sợi tách ra, nhẹ nhàng rơi xuống cạnh đống vỏ cây.
Lần này chẻ củi, Niệm Băng cực kỳ chăm chú, mỗi lần xuống đao đều đã tính toán thận trọng, từng sợi củi xuất hiện, lại thực sự đều nhau phi thường, chỉ dùng mắt thịt mà nhìn thì rất khó thấy được điểm khác nhau.
Một thanh củi, sau khi quan sát một lúc, Niệm Băng chỉ cần hơn trăm lần huy đao chóng vánh. Nhưng với thanh củi này, hắn phải tốn mất cả nửa ngày.
Tra Cực không biết lúc nào đã đứng phía sau Niệm Băng, hắn không lên tiếng, Niệm Băng đang tập trung tinh thần cao độ cũng không chú ý tới, toàn bộ tinh thần đều đặt trên thanh củi trước mặt, mỗi một đao bổ ra, đều phải suy sâu tính kỹ.
Tra Cực cười, nụ cười hài lòng. Chẻ củi, chẳng những là phương pháp tốt để rèn luyện lực lượng, đồng thời, cũng là rèn luyện đao công, có lẽ trù sư bình thường cho rằng sài đao nặng thì không đủ linh hoạt, chính là cho rằng rất khó để khống chế loại sài đao này, yêu cầu đối với tay là cao nhất. Muốn dùng sài đao luyện xuất đao công, thì tâm, nhãn, thủ phải hoàn toàn hợp nhất. So với rèn luyện tay đơn thuần, công phu sài đao phách ti ( ND : sài đao chẻ sợi ) tinh diệu hơn nhiều.
Một đao cuối cùng chém ra, kéo theo một đạo hàn quang. Tiếng vỗ tay từ sau lưng vang lên, Niệm Băng dùng ống tay áo lau một mồ hôi trên đầu, quay lại nhìn sư phụ,
" Sư phụ, bây giờ ta chẻ xem như đều đều rồi a ".
Tra Cực gật đầu, nói :
" Coi như là được, lúc đầu ta luyện công phu sài đao phách ti này, chăm chỉ luyện ba năm mới có chút thành tựu. Ngươi có thể chẻ ra từng sợi đều nhau, chứng minh ngươi đã đạt tới cảnh giới tiểu thừa rồi ".
Niệm Băng mừng rỡ hỏi :
" Ta sau này có cần chẻ nữa không ? ".
Tra Cực sắc mặt biến đổi, nghiêm túc nói :
" Ngươi còn kém lắm. Mặc dù chẻ coi như đều đều, nhưng không phải đều hoàn toàn, hơn nữa sợi củi của ngươi còn có thể chẻ nhỏ nữa. Huống chi, ngươi thấy mình dùng hết bao nhiêu thời gian. Bao giờ ngươi có thể trong vòng ba phút chẻ toàn bộ một khúc củi đường kính ba mươi phân thì mới tính là ngươi hoàn toàn vượt qua kiểm tra ".
Niệm Băng chán nản :
" Vậy phải luyện tới khi nào a ! Sư phụ, người mỗi ngày đều giảng cho ta về đạo lý nấu ăn, phương pháp nấu ăn, lại không cho ta chính thức thao tác thực tế, như vậy bao giờ mới có thể xuất sư ? ".
Tra Cực mỉm cười, trả lời : " Hài tử, ngươi phải biết rằng, dựng trụ cột mới là tối trọng yếu, không có trụ cột vững chãi, còn nóng lòng cầu thành, ngươi vĩnh viễn vô pháp đạt tới cảnh giới tối cao của trù nghệ. Chặt củi quả thực khô khan, nhưng đối với rèn luyện thủ, nhãn, tâm, đúng là không có phương pháp nào khác để đạt tới, chờ ngươi hoàn thành công phu sài đao phách ti này, khi tiến hành học tập thì có thể đạt hiệu quả gấp bội ". Nói đến đây, mắt hắn đầy thâm ý đích nhìn những sợi củi mảnh như sợi tóc,
" Phương pháp quan sát khi chẻ củi, cũng có thể dùng để quan sát tài liệu làm thức ăn. Tài liệu cùng củi giống nhau, đều có đặc điểm và đường vân của nó ".
Niệm Băng trong lòng chợt động, tựa hồ minh bạch điều gì, kỳ thật, nội tâm hắn cũng không bài xích việc chẻ củi, trải qua ba tháng thời gian chẻ củi, hắn kinh ngạc phát hiện, tốc độ phát triển tinh thần lực lại phi thường kinh người, đối với khống chế ma pháp đã mạnh hơn trước kia không biết bao nhiêu lần, sơ giai ma pháp thông thường, ở trong tay hắn cũng có thể trở nên hoa lệ. Tinh thần lực và ma pháp lực cùng với ma khống lực vốn là hỗ trợ lẫn nhau, tinh thần lực càng mạnh, có thể hấp thu ma pháp nguyên tố nhanh hơn, có thể khống chế ma pháp xảo diệu hơn. Ai có thể nghĩ đến, việc chẻ củi đơn giản lại có thể đem đến kết quả tốt như vậy đây ?
Tra Cực nhìn ánh mắt có phần ngốc trệ của Niệm Băng, trong lòng thầm nghĩ, mình có quá hà khắc với đệ tử không ? Phải biết rằng, ngộ tính của hắn so với mình xưa kia không biết cao hơn bao nhiêu a ! Phương pháp sài đao phách ti này, chính mình kỳ thật phải mất năm năm mới có chút thành tựu, lại thêm mười năm đến khi xuất sư thì mới hoàn toàn đại thành, đương nhiên, nó cũng liên quan tới việc đồng thời học tập trù nghệ, nhưng từ ngộ tính mà nói, mình còn xa mới bằng tiểu tử này, kỳ thật, chính mình sớm đã truyền thụ trù nghệ chân chính cho hắn, giảng thuật mỗi ngày, là truyền thụ cho hắn tri thức lý luận, đồ ăn mỗi ngày, là rèn luyện năng lực của khứu giác, vị giác, sài đao phách ti, còn lại là cách rèn luyện tốt nhất, sau khi hoàn thành, tiến hành dung hợp lại, tốc độ tiến triển mọi thứ sẽ trở nên nhanh chóng.
" Được rồi, đi lấy xe đẩy ở sau mộc ốc, chúng ta xuất phát ".
Niệm Băng ngơ ngác, hỏi :
" Xuất phát ? Đi đâu vậy ? ". Từ khi tới đào hoa lâm đến giờ, hắn chưa rời khỏi nơi này, cũng chưa thấy Tra Cực rời đi bao giờ.
Nguồn: http://truyenyy.comTra Cực nói :
" Đã lâu không đi ra ngoài rồi, mặc dù chúng ta ăn rau lấy từ đào hoa lâm, nhưng những vật liệu tất yếu thì vẫn phải mua, cũng không có nhiều lắm. Ngươi đã ở đây một năm, đi ra ngoài một chút đối với ngươi cũng có chỗ tốt ".
" Thật tốt quá, rốt cục có thể ra ngoài ". Mặc dù tư tưởng của Niệm Băng thì hài đồng không thể so được, nhưng hắn dù sao cũng chỉ mới mười một tuổi, mỗi ngày ở chỗ này đều sinh hoạt theo một quy luật, hắn sớm đã cảm thấy buồn chán, có thể ra ngoài một chút, hắn sao có thể không hưng phấn ? Mang sài đao đặt sang một bên, ba bước thành hai bước ( ND : ý nói bước dài hơn bình thường ) chạy về phía sau mộc ốc.
Lúc trước vì không muốn bị quấy rầy, Tra Cực kiến tạo mộc ốc ở giữa đào hoa lâm đích, vì có hoa đào chướng, mảnh rừng này diện tích mặc dù không nhỏ, nhưng cũng không có độc xà mãnh thú, cho nên ngay cả rào tre cũng không có làm, đối với một kẻ đã bị đoạn gân tay mà nói, có thể chế tạo ra một tòa phòng như vậy đã phi thường không dễ dàng rồi.
Xa này là một thôi xa đơn giản được chế tác hoàn toàn từ gỗ, may là hai bánh cũng khá tròn, kéo đi cũng không phải lao lực. Một năm qua, Niệm Băng từ một tiểu nam hài anh tuấn biến thành liễu một tiểu bàn tử ( ND : bàn tử - mập mạp ), nhưng đồng thời thể lực của hắn cũng mạnh hơn trước kia nhiều, bổ phẩm không thiếu, hơn nữa rèn luyện đốn củi, chẻ củi đem lại cho hắn không ít khí lực, kéo mộc xa đi không có khó khăn gì.
" Sư phụ, nếu người mệt, cứ ngồi ở trên xe, ta kéo người đi ". Niệm Băng hưng phấn trong lòng, không khỏi hướng về Tra Cực bên cạnh bộc lộ lực lượng của mình.
Tra Cực cười hắc hắc, nói :
" Ta còn chưa già tới như vậy, ngươi cứ giữ lại ít khí lực, lúc quay lại, sợ ngươi lại muốn bỏ đi không ít đồ. Lúc đó, ta mới là mệt. Một năm mới ra ngoài một lần, ngươi ngẫm xem, chúng ta phải mua bao nhiêu đồ đây ? ".
Niệm Băng con ngươi khẽ chuyển, nói :
" Sư phụ a ! Gần đây ta tu luyện ma pháp có chút không thuận lợi, nhất là hỏa hệ ma pháp, tựa hồ không ổn định, lúc quá mệt mỏi, đôi lúc gặp vấn đề về khống chế hỏa hệ ma lực trong cơ thể, người nếu không sợ ta đem cái gì đó đốt đi, thì cứ mua nhiều đồ cũng không sao cả ".
Tra Cực tức giận :
" Tiểu tử thối, ngươi uy hiếp ta sao ? ".
" Không có a, ta nào dám uy hiếp người ". Niệm Băng ngoài miệng tuy nói như vậy, nhưng ý cười trong mắt không cách nào che dấu ý nghĩ bên trong. Tra Cực đối với ma pháp của đồ đệ một chút biện pháp cũng không có, hừ một tiếng, nói :
" Chờ đến lúc đó rồi hãy nói ".
Ở đào hoa lâm mặc dù không ai tới, nhưng khi đi đốn củi, Tra Cực đã đặc ý khai ra một con đường nhỏ thông ra phía ngoài, sau này Niệm Băng bắt đầu đốn củi, con đường nhỏ này đã giao cho hắn, lúc đốn củi thì để ý dọn dẹp, khiến bọn họ rời đào hoa lâm không khó khăn gì.
Khi bọn hắn ra khỏi đào hoa lâm, nhật quang đã ở chính ngọ, mặc dù Băng Nguyệt đế quốc ở phía bắc của Ngưỡng Quang đại lục, nhiệt độ tương đối lạnh, đi dưới ánh nhật quang vẫn còn thấy hơi lạnh. Niệm Băng thì không sao cả, trong ngực hắn có Băng Tuyết nữ thần chi thạch, còn thân thể Tra Cực lại không được tốt lắm, lúc này đã có phần húng hắng.
" Tiểu tử, ngươi không mệt sao ? Chúng ta nghỉ ngơi một chút ". Tra Cực gọi Niệm Băng.
" A ". Niệm Băng đem thôi xa dựa vào một gốc đại thụ, dìu Tra Cực ngồi ở một chỗ chắn lạnh,
" Sư phụ, có muốn ta thi triển một chút tiểu ma pháp trục lạnh cho người ? ".
" Quên đi ". Tra Cực cuống quít khoát tay,
" Ma pháp của ngươi quá cực đoan, ta chịu không được ". Hắn bây giờ vẫn còn nhớ kỹ, trong một lần đi vào phòng Niệm Băng, không khí lạnh lẽo chút nữa khiến hắn đóng thành cây băng côn. Kỳ thật, ngay cả Niệm Băng cũng không biết, hắn hiện tại đã tiến vào cảnh giới trung cấp ma pháp sư, bất luận là hỏa hệ hay là băng hệ, khi đạt tới tam giai ma pháp hắn đều có thể sử dụng. Có hai khối cực phẩm bảo thạch để tu luyện, hiệu quả quả thực nhanh hơn nhiều so với bình thường.
" Sư phụ, ta hơi đói bụng ". Niệm Băng vỗ vỗ chiếc bụng tròn lẳn của mình.
Tra Cực liếc hắn một cái, nói :
" Nhịn một hồi nữa đi, lúc tới Băng Tuyết thành tự nhiên sẽ có thứ để ăn ".
" Băng Tuyết thành ? ". Niệm Băng trong mắt toát ra vẻ tò mò.
" Đúng vậy, chính là Băng Tuyết thành, tại Băng Nguyệt đế quốc, tất cả thành thị đều có chữ băng trong tên, như thủ đô Băng Nguyệt đế quốc gọi là Băng Nguyệt thành. Mà Băng Tuyết thành này còn là thành thị lớn thứ hai của Băng Nguyệt đế quốc, ngươi nhìn thấy đại lộ phía trước chưa ? Đi theo đường này thẳng hướng tây nam, ước chừng còn mười dặm là tới ".