Lâm Tĩnh Dung đi theo sau Tiêu Cố bước về phía cầu thang: “Hay là để em bôi thuốc giúp cô ấy cho.”
“Không cần đâu.” Bước chân Tiêu Cố không dừng lại, anh quay đầu nhìn về phía Mễ Tinh còn ngây người tại chỗ, “Còn đứng đấy làm gì?”
“À.” Mễ Tinh đáp lại rồi bước nhanh lên cùng.
Lâm Tĩnh Dung nhìn theo bóng hai người họ biến mất ở khúc rẽ cầu thang, cô xoay người tiếp tục xuống dưới tầng tiếp khách.
Khu nghỉ của nhân viên nằm bên cạnh phòng thay quần áo, diện tích không lớn nhưng đủ kê thêm hai chiếc ghế sofa nho nhỏ, khi nào mệt có thể nằm nghỉ ngơi.
Mặt bàn đặt trước ghế sofa còn vương vãi ít thức quà vặt chưa ăn hết, Tiêu Cố bảo Mễ Tinh ngồi xuống rồi cầm hòm thuốc tới để trên mặt bàn.
Hòm thuốc nhỏ này được Tiêu Cố đặt ở trong phòng nghỉ, lần đầu tiên Mễ Tinh nhìn thấy nó còn cảm thán không thôi, trông anh đúng là ông chủ tốt.
“Đưa tay cho tôi.” Giọng nói của Tiêu Cố vang lên bên tai, Mễ Tinh không nhìn hòm thuốc nữa, đưa tay mình sang đấy.
Trên cổ tay cô có vết đỏ rõ ràng, nhìn là biết người khách vừa rồi dùng lực mạnh thế nào. Tiêu Cố nhìn một lúc rồi đưa hai ngón tay nhẹ nhàng xoa bóp cổ tay cô.
“Ối.” Mễ Tinh thốt lên đau đớn, cô bất mãn ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh, “Này, anh bóp cái gì thế, rất đau đó!”
Tiêu Cố ngước mắt nhìn cô: “Biết đau sao cô không tát lại anh ta? Lúc trước cô tát tên kia không phải cũng dũng mãnh lắm à?”
Mễ Tinh khẽ cau mũi, cúi đầu khẽ thì thầm: “Không phải khi ấy anh nói tôi kích động quá à, còn không chính chắn nữa, với lại tôi cũng không muốn gây chuyện trong cửa hàng của anh…”
Tiêu Cố nhìn cô không đáp lại, anh đổ một ít rượu thuốc ra lòng bàn tay rồi xoa lên trên đó. Rượu thuốc lạnh băng tiếp xúc vào da thịt, cảm giác đau nhói nóng rát khiến Mễ tinh thoáng chau mày khẽ rên.
Tiêu Cố khuyên bảo: “Chịu đựng một chút, không bóp mạnh thì không có hiệu quả.”
Mễ Tinh ngẩng đầu nhìn anh, anh vẫn đang cúi đầu, lông mi rũ xuống che đi đôi mắt, nhưng Mễ Tinh lại nghĩ nhất định ánh mắt của anh đang cực kì chuyên tâm.
Nhiệt độ từ lòng bàn tay của Tiêu Cố lan sang, cổ tay Mễ Tinh cũng nóng lên theo đó. Căn phòng nhỏ chỉ có tiếng ma sát nhẹ nhàng từ quần áo, mùi rượu thuốc ngập tràn giữa không gian.
Mễ Tinh yên lặng ngẩn người một lúc lâu, cô nhìn Tiêu Cố rồi khẽ hỏi: “Vừa nãy anh nói cái gì mà tôi là người của anh thế?”
Tiêu Cố không ngẩng đầu đáp lại: “Cô là nhân viên của tôi, đương nhiên là người của tôi rồi.”
Mễ Tinh xoay người lại kinh thường, Ông chủ Tiêu đúng là giỏi chiếm tiện nghi của nhân viên ấy nhỉ. Cô nháy mắt, hỏi tiếp: “Hôm nay tôi nghe Tiểu Đức nói anh rất giỏi tiếng Anh à.”
Tiêu Cố khẽ cười, ngước mắt lên nhìn cô, sau đó lại cúi đầu xuống tiếp tục xoa rượu thuốc trên tay: “Thời đại bây giờ biết nói tiếng Anh cũng chẳng có gì giỏi cả, ngay cả bác Trương bán bánh ở đối diện cũng từng làm ăn với người nước ngoài đấy thôi.”
Mễ Tinh: “…”
Ý là bây giờ ngay đến cái sở trường duy nhất của cô cũng bị anh bác bỏ?
Cô mím môi, nhìn vào đôi mắt đó, thăm dò hỏi thử: “Vậy… Quan hệ của anh với chị Dung Dung là gì thế?”
Tiêu Cố ngẩng đầu lên khóe miệng tủm tỉm như không cười: “Cô quan tâm đến chuyện này đấy hả?”
Mễ Tinh trả lời dứt khoát: “Quan tâm làm gì chứ, chẳng qua tôi vẫn hay bị khách hàng hỏi mấy chuyện này thôi.”
Tiêu Cố cười cười, trả lời lại: “Quan hệ lao động thôi, tôi mời cô ấy tới cửa hàng giúp tôi.”
Mễ Tinh “ồ” lên đầy hàm ý: “Vậy cô ấy cũng là người của anh sao?”
Tiêu Cố im lặng nhìn cô, động tác trên tay từ từ ngừng lại, buông lỏng tay cô ra: “Xong rồi.”
Anh vặn chặt nắp chai thuốc rồi nhét vào trong hộp.
Mu bàn tay Mễ Tinh bị xoa đỏ rần rần, cô vẩy vẩy hai cái, cảm thấy hình như dễ chịu hơn rất nhiều. “Cám ơn anh.”
Tiêu Cố cất hòm thuốc lại chỗ cũ rồi quay đầu nhìn cô: “Không có gì đâu, cái này cũng xem như là tai nạn lao động.”
Mễ Tinh: “…”
Tai nạn lao động cái quỷ gì!
Cô bĩu môi, đứng dậy khỏi ghế sofa: “Vậy tôi đi xuống làm việc tiếp đây.”
“Ừ.” Hai tay Tiêu Cố đút vào túi quần cũng đi ra tới cửa, “Lần sau gặp mấy chuyện thế này cô cứ hét lên nhé, trong cửa hàng có rất nhiều người, anh ta không dám làm gì đâu”.
Mễ Tinh nghiêng đàu nhìn anh cười ha hả: “Cám ơn, tôi cũng không muốn xảy ra lần nữa đâu”.
Tiêu Cố nhếch môi, không đáp nữa.
Sau khi Mễ Tinh xuống tầng, Thẩm Thi Thi đi tới quan tâm hỏi thăm cô vài câu, rồi lại bận rộn. Mãi cho đến chín giờ, trong cửa hàng mới rảnh rỗi hơn chút ít.
Mễ Tinh đứng trong góc nhỏ mà Thẩm Thi Thi tìm được, cô bé thấy mấy bàn khách vẫn còn đang ngồi ăn, nhân tiện cầm điện thoại ra giải trí một hồi.
Mễ Tinh nhìn sang đùa giỡn: “Lại nói chuyện với wechat tự động của Cố Tín đấy à?”
Cô cố tình nhấn mạnh vào ba chữ wechat tự động, nhưng Thẩm Thi Thi không để ý chút nào, cô bé còn vui vẻ trả lời cô: “Chị ơi, mấy ngày gần đây em phát hiện phần mềm wehchat tự động này ngày càng thông minh ấy, em hỏi cái gì nó cũng nói lại được, không những thế còn gần gũi lạ thường.”
“Thật sao?” Mễ Tinh nhướn mày nhưng không quan tâm lắm, thật ra thì cô chỉ tò mò nếu sau này Thẩm Thi Thi biết được Cố Tín là em họ của ông chủ Tiêu thì sẽ thế nào hơn?
Thẩm Thi Thi đang vô cùng hào hứng, đầu ngón tay lướt lướt trên màn hình rồi đưa điện thoại cho Mễ Tinh nhìn thử: “Đây là tin nhắn chiều qua em gửi cho anh ấy, chị xem này.”
Mễ Tinh lại gần, nhìn xem sao.
Thẩm Thi Thi: Anh Cố đẹp trai ơi, đang ăn trưa à ~=3=
Cố Tín: Tôi vẫn chưa ăn, mới ra khỏi phòng thu âm thôi
Cố Tín: [hình ảnh]
Mễ Tinh: “…”
Cái này… máy trả lời tự động dạo này thông minh đến thế à?
Cô cong môi cảm thán: “Đúng là thông minh thật, có lẽ nó cũng giống như sili của mật đào ấy, có khả năng tiếp nhận lệnh được giao.”
Thẩm Thi Thi vui vẻ đáp lời: “Đúng không ạ! Không ngờ Wechat còn ứng dụng kĩ thuật như thế nữa”.
“Ừ…” Mễ Tinh nghĩ ngợi, sao cô cứ thấy có chỗ nào hơi sai sai ấy nhỉ?
Thời gian làm việc cuối cùng của buổi tối trôi qua trong cuộc bàn luận về wechat tự động với Thẩm Thi Thi.
Thấm thoát đã bước sang tháng mười hai, Mễ Tinh làm việc trong cửa hàng được nửa tháng.
Thứ năm là ngày phát tiền lương, Mễ Tinh mong chờ mỏi mòn, cuối cùng cũng chờ được đến ngày nhận lương rồi. Tiền lương nửa tháng chỉ khoảng một ngàn đồng, nhưng đây lại là khoản tiền đầu tiên mà Mễ Tinh kiếm được, vì thế cô vui vẻ lạ thường.
Tính ra đã hơn một tháng rồi chưa đi dạo ở trung tâm thương mại, hình như Bunny cũng vừa tung lên sản phẩm mới trong mùa xuân thỉ phải?
Hừ hừ … Mễ Tinh! Một ngàn đồng chỉ mua được cái cổ áo thôi, mau tỉnh lại đi!
Cô kìm nén những xao xuyến trong lòng, cắn răng rút tiền mua cho mình ít đồ dùng cá nhân, số tiền còn lại vẫn giữ nguyên trong thẻ.
Lúc xách túi hàng quay lại nhà, Tiêu Cố đang đứng nói chuyện điện thoại ở ban công
“Thứ bảy có một người khách quan trọng muốn đến tiệm dùng cơm, chỉ đích danh muốn anh làm đầu bếp.”
Giọng nam ở đầu dây nghe thu hút lạ kì, nhưng mà âm sắc có vẻ lạnh hơn cơn gió bấc ngoài kia.
Tiêu Cố quay lại thấy Mễ Tinh trước cửa, ánh mắt anh lướt sang nhìn cửa sổ: “Tổng giám đốc Úc à, hình như tôi không phải là đầu bếp của nhà hàng các anh.”
Ở đàu dây bên kia Úc Ý thoáng suy nghĩ một hồi: “Tôi sẽ thanh toán tiền lương cho anh tương đương với đầu bếp chính của khách sạn ba sao…”
Lúc Tiêu Cố nghe tới đây thì bật cười thành tiếng, đối phương nói tiếp: “Thêm cả năm mươi cân xoài nữa, là đặc sản được trồng ở vườn nhà họ Bạch tận Đài Loan.”
Khóe miệng Tiêu Cố khẽ cong lên, sau khi cân nhắc thì đáp lại: “Tôi muốn loại tươi nhất.”
Hình như Úc Ý cũng khẽ cười, Tiêu Cố cứ nghĩ nhất định đó là ảo giác của mình thôi: “Tôi sẽ bảo nhà bếp chỗ tôi tự đi chọn nguyên liệu, sau khi chọn xong sẽ đưa thẳng tới thành phố A.”
“Đồng ý.” Tiêu Cố giao hẹn xong thì tắt máy.
La Hạo đứng bên cạnh Úc Ý thấy cuộc gọi kết thúc vội hỏi luôn: “Anh ta đồng ý à?”
Úc Ý trả lời anh: “Tôi nghĩ tiền lương của Tiêu Cố sau này cứ lấy xoài ra thanh toán là được”.