Tiêu Cố không buồn thỏa mãn lòng hiếu kì của Tiểu Đức, sau khi tiễn ba người nước ngoài, anh cũng rời khỏi cửa hàng ngay sau đó.
Tiểu Đức nhìn theo hình bóng vĩ đại của anh rồi hỏi Lâm Tĩnh Dung đang ở ngay bên cạnh: “Chị Dung Dung, trước kia ông chủ làm gì thế? Sao nói tiếng Anh lại lưu loát thế này?”
Lâm Tĩnh Dung thoáng nhíu mày, chuyện trước kia của Tiêu Cố cô cũng không biết rõ, lúc quen anh, anh đã là ông chủ của cửa hàng thịt xiên được săn đón này rồi.
Tiểu Đức thấy Lâm Tĩnh Dung không trả lời thì nháy mắt nói thêm: “Ủa chị Dung Dung, chẳng lẽ đến chị cũng không biết luôn sao?”
Lâm Tĩnh Dung quát lại: “Chuyện của ông chủ hỏi nhiều thế làm gì? Làm tốt việc của cậu đi.”
Tiểu Đức bĩu môi đi lên phòng nghỉ ở tầng hai ngủ bù.
Buổi chiều lúc Mễ Tinh tới làm, nghe Tiểu Đức thêm mắm thêm muối kể lại chuyện buổi trưa, Mễ Tinh cũng cảm thấy tò mò. Cô vẫn tưởng Tiêu Cố chỉ tốt nghiệp trung học phổ thông thôi, sau đó là bắt đầu ra ngoài kiếm sống —– có khi còn chưa hoàn thành giáo dục bậc trung học phổ thông nữa luôn kìa, cho nên cô cũng khó có thể tưởng tượng được dáng vẻ Tiêu Cố lúc nói tiếng Anh trôi chảy sẽ thế nào.
Khách trong cửa hàng dần dần đông lên, Mễ Tinh cũng quên luôn chuyện này. Tiểu Đức dẫn ba người khách vào quán, Mễ Tinh cầm bình trà đi sang đó phục vụ.
“Ôi, chị gái xinh đẹp, sao chị lại làm việc ở đây vậy ạ?” Người nói chuyện là cậu bé mập mạp nghịch ngợm dán quảng cáo lần trước, đi với cậu còn có một cậu nhóc đen đen.
Mễ Tinh cười với họ rồi đáp: “Đúng đấy, tạm thời chị làm việc ở đây.”
Mẹ của nhóc mập nhìn cô, niềm nở hỏi: “Cháu là Mễ Minh hả, vừa nãy cô nghe Tiểu Đức nói hình như tiếng Anh của cháu rất tốt à?”
Mễ Tinh không biết Tiểu Đức tán phét với người ta những gì, cô hơi ngượng ngùng đáp lại: “Trước kia cháu có ở nước ngoài mấy năm, thế nên cũng tàm tạm thôi ạ.”
“Hả, cháu từng xuất ngoại à?” Mẹ của nhóc mập càng nhiệt tình hơn, “Thế cháu có thể dạy bổ túc tiếng Anh cho thằng mập nhà cô có được không?”
Mễ Tinh không ngờ bà ấy sẽ hỏi mình như vậy, đầu lông mày hơi nhíu lại: “Dạy thêm tiếng Anh ạ?”
“Đúng rồi!” Mẹ nhóc mập nhìn con trai của mình, than phiền với cô, “Thành tích môn tiếng Anh của nó rất kém, lúc trước cô cũng có đưa nó đi học thêm ở nhà của một thầy giáo nọ nhưng mà cứ trốn học suốt thôi, không sao quản được. Nhà của cô ở ngay gần đây đấy, nếu cháu có thể đến nhà cô dạy thêm cho nó, lúc tính tiền lương cô sẽ thanh toán ngang giá của thầy giáo dạy kèm”.
Lúc đầu Mễ Tinh còn thấy hơi phiền phúc, nhưng sau khi nghe được câu cuối cùng, ánh mắt của cô cũng sáng bừng lên hẳn: “No problem! Giao cho cháu cô cứ yên tâm!”
Sau khi cô phấn khởi đồng ý, cô càng nghĩ lại càng thấy lo lo. Một tuần cô chỉ có bốn ngày nghỉ, cũng chưa chắc trùng với thời gian nghỉ của nhóc mập đó mà… Không sao! Buổi chiều được nghỉ ngơi ba tiếng, cô không cần nghỉ nữa!
Sau khi quyết định xong Mễ Tinh cảm thấy tâm tình mình cũng rạng rỡ hẳn lên, nhóc mập nghe chị gái xinh đẹp đồng ý tới dạy kèm cho mình thì cực kì vui vẻ. Cậu bé da ngăm đen ngồi bên cạnh cũng lắc lắc mẹ mình, kiên quyết đề nghị: “Mẹ ơi, con cũng muốn học thêm tiếng Anh, mẹ cho con học thêm cùng với thằng mập đi!”
Mẹ cậu bé da đen nhìn con trai mình chẳng khác nào người ở ngoài trái đất: “Hôm nay mặt trời mọc ở hướng Tây thật à? Con mà cũng biết chủ động yêu cầu học thêm sao?”
Cậu bé da ngăm đen kiên định trả lời: “Không học giỏi tiếng Anh thì sau này chỉ có thể đứng trông cửa hàng như anh Tiểu Đức thôi.”
Tiểu Đức: “…”
Anh đứng trông cửa không phải vì học dốt môn tiếng Anh đâu nhé, mà là vì… không giỏi các môn học khác kìa.
Sau khi Tiểu Đức buồn bã rời khỏi đó, Mễ Tinh thu được hai mối làm ăn mới, vui vẻ như muốn bay lên trời. Khoảng cách hướng tới mục tiêu đời người của cô lại gần thêm một bước!
Sau khi Mễ Tinh đi tới chào hỏi một bàn ăn khác, mẹ nhóc mập và mẹ cậu bé da đen ngồi thì thầm to nhỏ.
Mẹ nhóc mập nói: “Chị nghĩ cô bé Mễ Tinh này có quan hệ gì với ông chủ Tiêu không nhỉ? Trước đấy tôi nghe nói cô ấy thuê nhà của ông chủ Tiêu, bây giờ lại tới cửa hàng làm, không bình thường đâu nhỉ.”
Mẹ cậu bé da ngăm đen đáp lại : “Tôi cũng thấy có vẻ hơi mờ ám, nhưng mà không phải trong cửa hàng còn có Dung Dung nữa đấy sao? Tôi nghĩ cô ấy và ông chủ Tiêu có khả năng hơn”.
Mẹ thằng mập lắc đầu, phản bác ý kiến của người kia: “Có triển vọng thì đã thành từ rất lâu rồi kìa, chờ tới bây giờ làm gì đây? Tôi thấy không có kết quả đâu.”
Mẹ cậu bé da ngăm đen suy nghĩ một chút cũng cảm thấy đúng đúng: “Nhưng mà cô bé Mễ Tinh này nhìn có vẻ là con gái của gia đình có điều kiện, còn từng được xuất ngoại nữa kìa, chắc chắn tiêu chuẩn cao lắm đấy.”
Mẹ nhóc mập cười bảo: “Chị nói như kiểu ông chủ Tiêu thì kém lắm không bằng. Chị nhìn đi, trong cửa hàng này có bao nhiêu cô gái vì anh ấy mới tới đây ăn đấy”.
Mẹ cậu bé da ngăm đen hiểu ý, hai người lại nhìn nhau bật cười, không ai nói gì thêm nữa.
Quả thực có không ít khách hàng đến đây ăn đều là vì Tiêu Cố, ngay trước mặt Mễ Tinh lúc này đây cũng có hai người ngồi.
Tuổi của hai cô gái này trông có vẻ cũng xấp xỉ tuổi cô, chắc cũng vừa mới tốt nghiệp đại học. Sau khi Mễ Tinh hỏi thử các cô ấy có muốn uống gì không, cô gái nhuộm tóc màu vàng đậm kéo cô rồi hỏi: “Số điện thoại ông chủ Tiêu của các cô là gì vậy?”
Mễ Tinh hơi ngẩn người chớp mắt: “Cô tìm ông chủ Tiêu có chuyện gì sao?”
Cô gái trả lời: “Thì tranh thủ trò chuyện chút thôi mà.”
Mễ Tinh lại trừng mắt nhìn sang, hóa ra ông chủ Tiêu còn phải nói chuyện phiếm với khách hàng nữa sao. Cô lấy một tập danh thiếp của cửa hàng trong túi áo mình ra, đưa một tấm cho cô gái đối diện: “Đây là danh thiếp của cửa hàng chúng tôi, trên đó có số điện thoại cố định của cửa hàng, cũng có số di động của ông chủ Tiêu.”
Ấy vậy mà cô gái kia lại không buồn cầm lấy: “Tôi có nhiều tấm danh thiếp này lắm, số điện thoại kia tôi cũng gọi nhiều lần nhưng mà chẳng có ai nghe cả, gửi tin nhắn anh ấy cũng không trả lời.” Nói tới đây cô ấy lại mập mờ nháy mắt với Mễ Tinh, nhẹ nhàng lên tiếng, “Tôi hỏi số điện thoại riêng của anh ấy ấy.”
Mễ Tinh giống như bừng tỉnh lại, hèn gì hôm đầu tiên cô đến đây gọi ba cuộc điện thoại anh ấy đều không nghe máy, hóa ra cô cũng bị liệt vào danh sách những người hâm mộ gọi điện quấy rầy anh.
Cô lấy lại tấm danh thiếp trong tay, lịch sự cười đáp lại: “Vậy thì xin lỗi cô rồi, tôi cũng không biết số điện thoại riêng của ông chủ Tiêu, lần sau nếu cô gặp anh ấy thì cứ hỏi trực tiếp.”
Cô gái nọ bĩu môi rõ ràng có vẻ hơi thất vọng, cô ấy với bạn mình nhìn nhau rồi lén hỏi Mễ Tinh: “Chị Dung Dung trong cửa hàng này có quan hệ thế nào với ông chủ Tiêu thế? Có phải là bạn gái anh ấy không?”
“Chuyện này…” Mễ Tinh hơi chần chừ, “Chuyện của ông chủ nhân viên chúng tôi không tiện tham dự vào.”
Cô gái kia còn muốn hỏi thêm nữa, nhưng khách hàng ngồi ở bàn bên cạnh lại gọi tới rót trà, nhân lúc đó Mễ Tinh cũng rời đi luôn.
Trên bàn ăn này có bốn năm người đàn ông đang ngồi, dưới nền nhà ngổn ngang vài chai bia. Mễ Tinh cầm bình trà đi về phía người gọi, rót đầy cốc trà đặt trước mặt anh ta.
Đó là một người mặc áo len màu đen, tóc cắt ngắn, dáng người lại to cao, Mễ Tinh rót nước xong đang định rời đi thì lại người kia giữ lại.
“Người đẹp à, hình như trước kia anh chưa từng thấy em?” Anh ta giữ chặt cổ tay của Mễ Tinh, không để cô đi.
Mễ Tinh khẽ nhíu mày, người kia khỏe quá, cô gắng giật tay lại mà không hề suy suyển. Cô hít một hơi rồi mỉm cười đáp lại: “Đúng vậy ạ, tôi mới tới đây làm không lâu, mời anh bỏ tay ra.”
Nhưng mà người khách kia lại không chịu làm theo: “Đừng đi vội mà, trò chuyện với anh tí đã.”
Mễ Tinh cau mày, kìm nén xúc động muốn đưa tay tát anh ta một cái, chịu đựng cơn buồn nôn rồi đáp: “Tôi còn phải làm việc, mời anh bỏ tay ra.”
Đối phương mắt điếc tai ngơ vẫn làm theo ý mình, anh ta kéo cô đến bên cạnh người mình. Thẩm Thi Thi đang ở gần nghe tiếng thì vội vàng đi tới muốn kéo Mễ Tinh ra, ai ngờ còn chưa đi tới đó, một bóng người màu xanh quân đội đã lao tới ngay trước cô một bước, giữ cổ tay người kia.
“Ở trong cửa hàng của tôi, bắt nạt người của tôi, anh tưởng tôi chết rồi đấy hả?”
Giọng nói trầm thấp ngày thường thì cuốn hút dễ nghe, bây giờ khi tức giận lại có thêm một thứ khí thế như khinh thường nhìn từ trên cao xuống.
Mễ Tinh nghiêng đầu nhìn sang, người đứng bên cạnh đúng thật là Tiêu Cố.
Có lẽ lực nắm của anh rất mạnh, người khách kia khẽ rên một tiếng rồi buông Mễ Tinh ra. Lúc này Thẩm Thi Thi mới vội vàng kéo Mễ Tinh sang cạnh, quan tâm hỏi: “Chị có sao không?”
Mễ Tinh lắc đầu, nhìn về hướng Tiêu Cố.
Người khách kia vẩy vẩy cái tay đau, nổi giận đùng đùng vỗ bàn đứng lên: “Anh làm gì thế hả? Tôi tán gẫu với em gái nhỏ này thì liên quan gì đến anh!”
Lúc này anh ta làm ồn như vậy cũng quấy rầy đến không ít khách trong cửa hàng, họ đồng loạt nhìn sang.
Tiêu Cố bình tĩnh nhìn anh ta, đôi đồng tử đen nhánh kia không thấy rõ tâm tình: “Tôi là ông chủ ở đây.”
“Ông chủ?” Người kia càng cười cợt hơn, “Cửa hàng của anh đón tiếp khách hàng như thế hả?”
Giọng Tiêu Cố vẫn bình thản như cũ: “Cửa hàng của chúng tôi không hoan nghênh những người khách như anh.”
Người kia thở hắt ra, hung hăng lao tới trước như đang muốn đánh nhau, nhưng rồi lại bị bạn của mình ngăn cản: “Xin lỗi nhé, người anh em của tôi uống hơi nhiều.”
Tiêu Cố không nói gì, nhưng người đàn ông mặc áo len đen vẫn không chịu từ bỏ, cứ la hét ầm ý muốn thoát ra khỏi sự kéo giữ của bạn mình.
Có một người đàn ông khác đi tới bên cạnh đó, hỏi thăm: “Có chuyện gì sao?”
Người đàn ông mặc áo len đen nhìn thấy anh thì xem thường đáp lại: “Anh là ai? Chuyện này liên quan gì đến anh?”
Người đàn ông trước mặt nhìn anh ta, lấy giấy chứng nhận cảnh sát đưa ra trước: “Cục cảnh sát khu vực.” Anh ta vừa nói vừa chỉ chỉ cái bàn sau lưng, “Đồng nghiệp chúng tôi thường tới đây ăn thịt xiên, tốt nhất anh đừng gây chuyện ở đây nữa.”
Người nọ nhìn theo tay anh ta, ở đó có hai bàn nhập một, toàn là… cảnh sát khu vực đang ngồi.
Người đàn ông đó mím môi, cuối cùng cũng chịu giữ yên lặng, người bạn vừa nãy ngăn cản anh ta lại thay mặt nói xin lỗi mọi người.
“Được rồi mà, không sao đâu, mọi người tiếp tục ăn đi ha ha!” Lâm Tĩnh Dung đi ra cười nói trấn an với thực khách trong nhà.
Tiêu Cố cám ơn anh cảnh sát khu vực rồi nghiêng đầu đi về phía Mễ Tinh: “Cô không sao chứ?”
Mễ Tinh lắc đầu: “Tôi không sao…”
Tiêu Cố cúi đầu nhìn cổ tay cô, lúc nãy bị siết cho ửng đỏ. Anh yên lặng nhìn một lúc rồi xoay người đi lên tầng hai: “Đi theo tôi đến phòng nghỉ, tôi bôi thuốc giúp cô.”