Bạn Trai Tôi Ở Trong Đống Rác

Chương 22: Là cậu tự làm sao? Cậu thật là giỏi quá!

Trước Sau

break
Bà Phó đạp xe nặng nhọc, có vẻ rất mệt mỏi.
Thấy vậy, Ninh Hạ vội chạy tới, đi theo sau xe ba bánh để đẩy giúp.
“Hạ Hạ, xe dơ lắm, con tránh xa ra một chút.” Bà Phó lau mồ hôi trên trán, thấy Ninh Hạ chạy đến giúp đẩy xe, liền ngăn lại: “Lỡ mà ngã thì sao. Ngoan nào, đứng sang một bên đi.”
Ninh Hạ không trả lời, chỉ tập trung đẩy xe, miệng đếm: “Một, hai, một, hai...”
Có thêm lực từ Ninh Hạ, bà Phó cảm thấy xe nhẹ hơn nhiều, không nói gì thêm mà tiếp tục cố gắng đạp xe.
Chẳng mấy chốc, chiếc xe ba bánh đã dừng lại trước cửa nhà họ.
Bà Phó dừng xe, lấy từ trong túi ra một chiếc khăn sạch sẽ, lau mồ hôi trên trán cho Ninh Hạ: “Nhìn con kìa, mặt nhỏ lấm lem như mèo rồi.”
“Nãi nãi, con không nóng mà.” Ninh Hạ cười ngoan ngoãn.
“Hạ Hạ đến tìm Tiểu Xa sao?” Chưa để Ninh Hạ kịp trả lời, bà Phó đã tiếp lời: “Nếu Tiểu Xa biết con đến, nhất định sẽ rất vui. Chưa từng có ai đến tìm Tiểu Xa đâu. Hạ Hạ đợi chút, để nãi nãi mở cửa kêu Tiểu Xa ra.”
Sau đó, Ninh Hạ muốn từ chối cũng không nói ra được.
Vì lo sợ Tiểu Xa sẽ phát bệnh và chạy lung tung khi bà Phó không ở nhà, mỗi lần ra ngoài, bà đều khóa cửa lại, chờ khi trở về mới mở ra.
Bà Phó lấy chìa khóa mở khóa cửa, vừa mở vừa gọi to: “Tiểu Xa, Tiểu Xa, Hạ Hạ đến tìm con kìa...”
Mỗi lần về nhà, bà Phó đều gọi Tiểu Xa, nhưng chưa bao giờ nhận được hồi âm.
Thế nhưng lần này, chưa kịp gọi xong, đã nghe tiếng bước chân “lạch cạch” từ trong phòng vọng ra. Chỉ chốc lát sau, Phó Viễn với vẻ mặt vui mừng chạy ra: “Hạ Hạ!...”
Chưa để Ninh Hạ kịp phản ứng, cô đã bị Phó Viễn nắm tay kéo vào trong phòng.
Bà Phó chỉ cười bảo: “Chậm thôi, chậm thôi.”
Nhà của Phó Viễn không lớn, chỉ có một phòng và một sảnh.
Phòng khách rất chật chội, đầy thùng giấy và báo cũ chất đống khắp nơi.
Bà Phó ngủ trên một tấm ván gỗ nhỏ trong phòng khách, nhường căn phòng duy nhất cho Phó Viễn, để cậu có không gian riêng.
Phó Viễn không chỉ mắc chứng tự kỷ mà còn có một số chứng cưỡng chế.
Phòng của cậu không cho phép ai bước vào. Ninh Hạ là người đầu tiên được mời vào.
Khác hẳn với sự lộn xộn của phòng khách, căn phòng của Phó Viễn được sắp xếp vô cùng gọn gàng.
Trong phòng chỉ có một chiếc giường và một cái bàn.
Đồ đạc rất ít, nhưng mỗi món đều được sắp xếp ngăn nắp.
Chăn trên giường được gấp ngay ngắn, chiếc cặp màu hồng của Ninh Hạ đã được đặt ở đầu giường.
Ngay cả hộp bút màu trên bàn cũng được xếp theo thứ tự, mặt nhãn hướng lên trên, gọn gàng chỉnh tề.
Trên bàn còn có một đống linh kiện kim loại, phía trước bàn là một chiếc ghế tre.
Cái ghế vì động tác vội vàng của chủ nhân vừa rồi mà bị đẩy ngã xuống đất.
Phó Viễn đi vào, dựng lại chiếc ghế và sắp xếp ngay ngắn. Sau đó cậu kéo Ninh Hạ ngồi xuống.
Ninh Hạ nhìn quanh căn phòng, ánh mắt bị những linh kiện kim loại trên bàn thu hút. Rõ ràng trước khi cô và bà Phó về, Phó Viễn đang nghịch mấy thứ này.
Những linh kiện kim loại này là do Phó Viễn thu thập từ đống thiết bị điện cũ mà bà Phó mang về cùng thùng giấy cũ.
Phó Viễn dường như đặc biệt hứng thú với chúng, luôn thích một mình trốn trong phòng nghiên cứu.
Ninh Hạ tò mò hỏi: “Cái này là gì vậy?”
Phó Viễn như hứng thú hẳn lên. Cậu không nói gì, chỉ bắt đầu lắp ráp trước mặt Ninh Hạ.
Ninh Hạ nhìn một đống kim loại cũ, dần dần biến thành một con robot nhỏ cỡ lòng bàn tay trong tay Phó Viễn!
Biểu cảm của Ninh Hạ từ thờ ơ chuyển sang ngạc nhiên: “Đây là cậu tự làm sao? Cậu thật là giỏi quá!”
Phó Viễn ngượng ngùng gật đầu. Cậu cầm tay Ninh Hạ, đặt con robot vào lòng bàn tay cô.
“Cậu... Đây là muốn tặng tôi sao?” Ninh Hạ ngạc nhiên hỏi.
Trong thời đại này, đồ chơi của trẻ con thường chỉ là đất sét hoặc đá.
Chỉ những gia đình rất giàu mới có thể mua nổi robot đồ chơi, mà giá cả cũng vô cùng đắt đỏ.
Dù con robot này hơi nhỏ, làm từ kim loại cũ trông có chút cũ kỹ, nhưng giá trị của nó vẫn rất cao.
Đặc biệt đây là một đứa trẻ tự kỷ lớp một tự làm ra!
break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc