Bạn Trai Tôi Ở Trong Đống Rác

Chương 21:

Trước Sau

break
Lâm lão sư không nói thêm gì, chỉ ra hiệu cho cả lớp bắt đầu làm bài kiểm tra.
Trên đường về nhà sau giờ học, Ninh Hạ và Tô Mễ chia tay nhau ở ngã rẽ, mỗi người đi về hướng nhà mình. Phó Viễn tiến lại, nắm lấy tay Ninh Hạ:
"Nắm tay."
Cô không từ chối, nhưng lơ đãng hỏi: "Chuyện Hoàng Siêu hôm nay là cậu làm phải không?"
"Ừ!" Phó Viễn thản nhiên thừa nhận.
"Tại sao?" Ninh Hạ bất ngờ. Cậu bé nhút nhát này từ khi nào biết phản kháng như thế?
Phó Viễn cúi đầu, buồn bã đáp: "Vì cậu ấy đã làm Hạ Hạ bị tổn thương."
Hóa ra cậu đã thấy Hoàng Siêu ném bùn vào Ninh Hạ. Điều đó khiến cậu không thể chịu đựng nổi.
Ninh Hạ không nghĩ rằng cậu làm thế vì mình: "Vậy là… cậu bảo vệ mình à?"
"Ừ!" Phó Viễn gật đầu nghiêm túc.
Cô nâng mặt cậu bé, nhìn vào đôi mắt trong veo của cậu: "Vậy cậu nhất định phải bảo vệ mình thật tốt nhé."
"Ừ!" Cậu trả lời dứt khoát, như thể vừa đưa ra một lời hứa quan trọng.
Hôm sau là ngày cuối tuần. Ninh Hạ ngủ đến khi tự tỉnh. Bà ngoại tuy đã về hưu nhưng vẫn dạy thêm, cuối tuần thậm chí còn bận hơn ngày thường. Bà đã chuẩn bị sẵn thức ăn trong nồi, dặn cô tự ăn khi đói.
Sau khi tỉnh dậy, Ninh Hạ thay váy, rửa mặt, và vào bếp. Cô đứng trên ghế nhỏ để với lấy nồi, thấy bên trong có món canh trứng mà cô thích nhất.
Dù mới 6 tuổi, vóc dáng nhỏ bé, nhưng cô vẫn cố hết sức. Sau khi lấy thức ăn ra bàn, cô mở tivi xem lén, dù biết rằng bà ngoại không thích cô vừa ăn vừa xem TV. Các chương trình sáng cuối tuần chỉ có phim hoạt hình, nên cô đành quay lại ăn cháo và canh trứng, sau đó uống thêm một hộp sữa.
Kiếp trước, Ninh Hạ không cao, chỉ đạt 1m60. Giờ cô tự hỏi, liệu uống nhiều sữa hơn có giúp cô cao thêm chút nào không.
Sau khi ăn sáng xong, Ninh Hạ ngồi vào bàn học nhỏ của mình, lấy ra sách bài tập và bắt đầu làm bài.
Những bài tập của học sinh lớp một cơ bản không làm khó được cô, chỉ mất nửa giờ, Ninh Hạ đã hoàn thành hết bài tập cuối tuần.
Sau đó, cô lại lấy ra giấy viết văn từ cặp sách, chuẩn bị cho cuộc thi viết văn kỳ này.
Bài viết văn của học sinh lớp một yêu cầu khá đơn giản, đề bài yêu cầu viết về một kỷ niệm để lại ấn tượng sâu sắc nhất trong tâm trí.
Điều này thì Ninh Hạ làm được.
Mưa to, đêm khuya, sốt cao, mẹ tôi.
Một kịch bản cảm động điển hình.
Chỉ là, mẹ của Ninh Hạ đã qua đời từ sớm. Mặc dù câu chuyện là tự bịa, nhưng cũng không thể bịa quá mức được.
Suy nghĩ mãi, Ninh Hạ đã thay nhân vật mẹ trong bài viết bằng bà ngoại Ninh.
Sau một giờ nữa trôi qua, một bài văn khiến Ninh Hạ rất hài lòng đã hoàn thành.
Ninh Hạ lại tự mình ăn trưa trong nhà.
Sau khi ăn trưa xong, cô cảm thấy có chút nhàm chán.
Tô Mễ từng rủ cô vào thứ Sáu sau giờ học rằng cuối tuần cùng nhau nhảy dây, nhưng đã bị Ninh Hạ từ chối một cách nghiêm túc.
Mặc dù cơ thể của cô bây giờ đúng là của một học sinh lớp một, nhưng nhảy dây gì đó...
À...
Vẫn là thôi.
Ninh Hạ đi dạo một vòng quanh khu đại viện mà không tìm được chỗ nào để đi.
Cuối thu, thời tiết có chút lạnh lẽo. Những chiếc lá rụng bay xuống nhẹ nhàng, rải rác khắp nơi.
Tiếng “kẽo kẹt, kẽo kẹt” từ xa đến gần, Ninh Hạ nhìn thấy bà Phó đang đạp chiếc xe ba bánh chở đầy thùng giấy trở về.
break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc