Sau khi biết được nội tình của gia đình, Thị Nhận Chi quyết đoán đem phần lớn đồ hiệu của mình rao bán trên các nền tảng đồ cũ, chỉ giữ lại vài món dù có giảm giá bán đi cũng chẳng được bao nhiêu, ví dụ như chiếc váy dính dầu mỡ, túi xách mòn rách nghiêm trọng, đôi giày từng gãy gót, hay trang sức đã hơi ngả màu oxy hóa...
Trong quá trình dọn dẹp đống đồ hiệu, cô mới phát hiện số đồ mình mua mấy năm nay đã có thể chất thành một ngọn núi nhỏ, ba mẹ ăn mặc tằn tiện như vậy mà rốt cuộc mình đã phung phí bao nhiêu tiền của!
Rất nhiều món, cô chỉ dùng đúng một lần, hoặc mua về rồi vứt xó không bao giờ dùng đến.
Cũng may, sau khi bán hết đống đồ hiệu đó, số tiền tiết kiệm trong tay Thị Nhận Chi cũng đủ cho cô sinh hoạt trong một năm, nhưng học phí của năm học tiếp theo thì biết làm sao bây giờ? Cô đang học tại một trường đại học tư thục ở Mỹ, chuyên ngành cũng chẳng phải loại rẻ tiền gì.
Các khoản vay dành cho du học sinh không dễ gì duyệt được (không phải công dân Mỹ, cũng không tìm được người bản xứ bảo lãnh; vay trong nước càng khó xử lý hơn, gia đình cô đang mắc nợ), học bổng cũng sớm bị cô tiêu xài sạch bách. Xin học bổng thì vẫn xin nhưng hoàn toàn chỉ như muối bỏ biển...
Gia đình cô rõ ràng là không có cách nào xoay xở được khoản học phí cao ngất ngưởng, cùng các chi phí sinh hoạt, ăn ở linh tinh trong vài tháng ngắn ngủi.
Sau khi do dự mãi, Thị Nhận Chi đã nộp đơn xin trường cho tạm nghỉ học.
Đây là chuyện bất đắc dĩ. Không có tiền chính là không có tiền.
Cô không muốn tạo thêm áp lực cho ba mẹ, cô phải nghĩ cách kiếm thêm chút tiền nữa.
May mắn, may mắn thay, cô học trường danh tiếng, lại còn là chuyên ngành Khoa học Máy tính và Toán học, nhận được offer Thực tập sinh Mùa hè tại một quỹ quant hàng đầu, tiền lương cao hơn không ít so với thực tập sinh các chuyên ngành khác, ít nhất, tiền lương thực tập đủ để cô trang trải chi phí ở New York, mà còn có thể dư ra một khoản.
Có thể tự cung tự cấp, không cần xin tiền sinh hoạt phí của cha mẹ, cô đã mãn nguyện lắm rồi.
"... Cho nên, em dự định thực tập một năm và kiếm thêm chút tiền."
Thị Nhận Chi cúi đầu nói, tay hơi vội vàng cắt miếng bít tết trong đĩa, đã lâu lắm rồi cô không được đến nhà hàng xa hoa thế này để ăn một bữa thịt ngon như vậy.
Nếu không phải người đàn ông đối diện nói hắn mời thì cô tuyệt không dám bước chân vào loại nhà hàng này.
Kể từ khi chuyển đến New York, để tiết kiệm tiền giữa mức vật giá cao đến vô lý, cô đều tự mua đồ về nấu cơm, một kỹ năng bắt buộc của du học sinh.
Đồ ăn giảm giá trong siêu thị chất lượng cũng chẳng tốt đẹp gì, mà tài nấu nướng của cô cũng chỉ thường thường bậc trung, ở mức nuốt trôi được, cho nên cô thật sự đã rất lâu không được ăn món gì ngon.