Mặt cô lúc đó nóng bừng lên, cảm thấy mọi người xung quanh đều đang nhìn cô cười nhạo, nhân viên cửa hàng cũng từ cung kính ban đầu chuyển sang khinh miệt.
Cô vội xin lỗi nhân viên cửa hàng, sau đó nhanh chóng gọi điện cho ba mẹ, hỏi xem có chuyện gì.
"Chi Chi à, cái này, con đừng vội... Ba mẹ xử lý chút đã."
Ba mẹ nói ở đầu dây bên kia như vậy. Lúc đó cô quá nôn nóng cứu vãn thể diện, hoàn toàn không chú ý đến vẻ lúng túng, ngập ngừng của cha mẹ.
"Trời ơi, ba mẹ nhanh lên đi! Con ở đây mất mặt chết đi được!"
Thị Nhận Chi đứng sượng trân trước quầy, các nhân viên nam nữ thì coi cô như không khí.
Cuối cùng, sau khi cô sốt ruột chờ đợi rất lâu, gần nửa tiếng đồng hồ, ba mẹ mới gửi cho cô thông tin một chiếc thẻ khác, bảo cô quẹt thẻ đó.
Thị Nhận Chi không kịp nghĩ nhiều, trực tiếp bảo nhân viên cửa hàng nhập thông tin thẻ tín dụng, cuối cùng cũng lấy lại được thể diện, dù cho lúc đó cô cảm thấy món đồ hiệu trên tay bỗng dưng không còn "thơm" nữa.
Lúc bước ra khỏi cửa hàng đồ hiệu, bà ngoại, người mà chỉ lễ tết mới liên lạc, đột nhiên gọi video call cho cô.
Cô nghi hoặc trong lòng, bắt máy.
"Chi Chi, sao con lại không hiểu chuyện như vậy!"
Vừa bắt máy, bà ngoại đã xối xả một tràng chỉ trích.
Thị Nhận Chi có chút ngây người.
"Con có biết ba mẹ con hiện đang gánh khoản nợ mấy chục triệu, bọn họ không biết phải làm sao không? Công việc kinh doanh ở nhà mỗi ngày đều đang thua lỗ, mỗi tháng đều phải trả lãi vay... Con thực tập còn đòi đi cái gì mà phố Wall ở New York. Con học tài chính, con không biết mỗi tháng nhà mình phải gánh bao nhiêu sao?!"
"Con có biết, ba mẹ con vì không muốn tạo gánh nặng tâm lý cho con, muốn con học hành thực tập cho tốt, vì để con đi New York thực tập, đã phải vay mượn khắp nơi để gửi tiền sinh hoạt phí cho con không!"
"Con có biết, ba mẹ con mỗi ngày ở nhà chỉ dám ăn một bữa, mà còn chỉ dám làm một món rau, chỉ để tiết kiệm tiền không!"
"Con có biết, ba mẹ con đều đã tính đến chuyện tự sát, nhờ bà sau khi họ chết đi đòi tiền bảo hiểm bồi thường cho con không!"
"Vậy mà con còn đang mua đồ hiệu, ba mẹ con cũng không nói con, thậm chí còn đến cầu xin bà đưa thẻ của bà cho con quẹt... Con còn tưởng mình là con nít, là công chúa nhỏ sao! Sao con lại không hiểu chuyện như vậy!"
Thị Nhận Chi sững sờ.
Cô biết dịch bệnh đã gây ảnh hưởng kinh tế nặng nề cho rất nhiều người trong nước, nhưng khi cô hỏi ba mẹ về tình hình ở nhà, họ đều nói với cô: "Đừng lo lắng, bọn ba mẹ ở đây vẫn ổn."
Cô liền cho rằng nhà mình không bị ảnh hưởng lớn...
Bà ngoại mắng cô một trận xong, liền tức giận cúp máy.
Thị Nhận Chi đứng ngây ra tại chỗ, đầu óc trống rỗng hồi lâu.
Sau đó, cô ôm mặt khóc nức nở, hoàn toàn mặc kệ ánh mắt của người qua đường.