Anh kéo thiếu nữ dậy đặt môi của mình bao phủ lên, gấp gáp mυ"ŧ nước miếng ngọt ngào của thiếu nữ, đầu lưỡi vươn ra, chuyên tâm đuổi theo sự mềm mại của cô cuốn vào mà dây dưa.
Hành động bất thình lình khiến động tác của thiếu nữ loạn cả lên, hai tay buông ra khoảng không. Thiếu niên không hài lòng, lúc này sự dịu dàng bên ngoài toàn bộ đã bị trút bỏ, con ngươi trầm xuống.
"Đừng có ngừng tay lại, nếu không thì cắm vào miệng em đấy."
Hàn Chiêu Chiêu không dám nghi ngờ chút nào, bàn tay di chuyển xuống dưới lại bắt đầu ra sức vuốt ve.
Giang Phỉ vẫn không chịu buông tha cho môi của cô, giống như con cá đang rất khát mà gặp được nước, không biết mệt mỏi, mãi không đủ mà mυ"ŧ vào cảm nhận.
Tay của anh tự dán lên cơ thể cô, vén quần áo đồng phục của cô lên, cảm nhận nhiệt độ của cô.
Vòng eo, bụng, ngực.
Hai cái tay kia cuối cùng đặt lên ngực của cô, vội vã xoa nắn hai bên của cô.
Anh tạm thời rời khỏi môi để cô có cơ hội hít thở, nhưng chưa tận hứng mà dừng lại bên môi của cô, đầu lưỡi liếʍ theo viền môi của cô, sau đó hàm răng nhẹ nhàng cắn môi dưới của cô.
Tay cũng không ngừng xoa nắn, nhẹ nhàng vê nặn.
"Thật mềm."
Giang Phỉ cực kỳ hấp dẫn dán vào môi của cô: "Yêu chết bộ ngực này của em."
Quần áo của cô đã sớm bị vén lên, áo lót cũng đã bị cởi ra lệch sang một bên, hai tay của anh thì bao phủ trên ngực của cô.
"Trắng trắng, mềm mềm, cảm giác tốt như vậy."
Đầu hai người kề nhau, âm thanh rất mê hoặc của anh trêu chọc cô: "Đáng tiếc là không đủ lớn, một tay của tôi có thể nắm được hết rồi."
Anh khẽ cười: "Nhưng mà cũng không sao, như vậy vừa đẹp."
"Em nhìn quả anh đào này xem, xinh đẹp bao nhiêu, đầy đặn hồng hào, thật đúng là muốn quyến rũ mà."
Thiếu nữ thẹn thùng trong lòng như muốn nổ tung, há miệng xoay đầu qua nhưng lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ tới hai quả anh đào kí©ɧ ŧɧí©ɧ tới anh.
Đôi mắt Giang Phỉ cũng thay đổi, du͙© vọиɠ ngầm cuộn trào mãnh liệt, hai tay vân vê quả anh đào của thiếu nữ.
Hàn Chiêu Chiêu giật mình: "A~" một tiếng, lại cảm thấy xuất hiện một trận kɧoáı ©ảʍ giống như muốn ngừng mà không được.
"A~"
Tay của Giang Phỉ lại nhéo một cái, cô gái không nhịn được mà rêи ɾỉ.
Xung quanh tràn ngập một loại hơi thở nguy hiểm.
Dưới thân Giang Phỉ trướng tới mức khó chịu.
Mẹ nó, cô gái này mẹ nó đúng là biết quyến rũ người khác mà.
"Tôi bảo tay của em đừng có ngừng!"
Trong lòng Hàn Chiêu Chiêu sợ hãi định sửa chữa làm lại nhưng đối phương đã không cho cô một cơ hội nào nữa.
"Em không ngoan, vậy tôi chỉ có thể trừng phạt em một chút thôi."