Hàn Chiêu Chiêu giống như bị ép tới nóng nảy, cực kỳ tức giận, mạnh mẽ trừng mắt với Giang Phỉ: "Đêm đó anh ngủ với tôi! Người anh ngủ cùng là tôi! Anh xác nhận xem đúng chưa, có thể thả tôi ra chưa!"
Giang Phỉ thấp giọng cười khẽ: "Vậy cũng không được đều tại tối đó em da^ʍ đãиɠ quá khiến tôi ngày nhớ đêm mơ. Em trai nhỏ của tôi cũng chưa từng hầu hạ người khác, em thắp lửa bây giờ nó chỉ nhận em thôi, em phải chịu trách nhiệm. Bây giờ nó trướng rất khó chịu, em phải chịu trách nhiệm."
Hàn Chiêu Chiêu không nghĩ tới hắn lại nói như thế, đang định phản bác thì đối phương đã nhanh tay lẹ mắt kéo tay của cô xuống dưới chạm vào một khối nóng rực kia.
Hai má Hàn Chiêu Chiêu nóng bừng.
Giang Phỉ đưa lưỡi ra liếʍ vào vành tai cô: "Hôm nay dùng tay trước, ngoan, làm đi."
Hàn Chiêu Chiêu đụng tới thứ nóng rực của anh, sợ tới mức rụt cả tay lại, Giang Phỉ giữ chặt tay cô không cho cô rút lại, đồng thời tay kia tháo lỏng chun quần đồng phục, sau đó cầm tay cô trực tiếp bao phủ lên.
Anh nhìn cô gái trong lòng, ý vị sâu xa cười: "Từ trước tới giờ tôi chưa từng nghĩ quần đồng phục lại có lúc tiện lợi thế này đấy."
Giang Phỉ cầm tay của Hàn Chiêu Chiêu bao phủ lấy thứ to lớn của anh, vừa bắt đầu vẫn dùng giọng điệu dụ dỗ: "Ngoan, sờ đi."
Cái tay nhỏ bé mảnh mai đáng yêu mang theo nhiệt độ lạnh lẽo đối lập hoàn toàn với thứ nóng rực của anh, nóng lạnh gặp nhau, Giang Phỉ chỉ cảm thấy có một sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến phát run từ chỗ đó lên tới đỉnh đầu, suy nghĩ càng dâm dục hơn nữa, anh không quan tâm tới sự phản kháng của thiếu nữ dưới thân, chỉ dẫn cho tay của cô di chuyển.
"Di chuyển, mau di chuyển đi, dùng tay của em vuốt ve đi."
Thiếu nữ không thể phản kháng chỉ đành thuận theo nhẹ nhàng vân vê thứ kia. Tay vừa mới di chuyển thì đã thấy thứ kia hơi hơi run lên lại trướng lớn thêm vài phần. Cô kinh ngạc, hai mắt mở to không biết phải làm sao.
Giang Phỉ nhìn xuống cô, trong ánh mắt hiện lên sự u ám, âm thanh trầm thấp: "Tôi đúng là coi thường em rồi."
Nói xong nắm lấy cái tay còn lại của cô cũng bao phủ lên: "Ngoan, dùng hai tay đi, động tác nhanh chút."
Giữa lúc lôi kéo tranh chấp Hàn Chiêu Chiêu đã gần như quỳ gối dưới thân Giang Phỉ, hai tay cầm chắc nơi đó của anh, một tay xoa bao tinh hoàn, một tay vuốt rất nhanh.
"Dùng thêm sức đi, đúng vậy, cứ như thế, tiếp tục đi, nhanh hơn chút nữa."
kɧoáı ©ảʍ cực hạn tràn vào thần kinh của Giang Phỉ, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh thờ ơ, từng chút từng chút chỉ đa͙σ thiếu nữ.
Anh chỉ cần hơi cúi đầu thì có thể nhìn thấy dáng vẻ dịu dàng ngoan ngoãn quỳ gối của cô dưới thân mình. Tầm mặt chạm tới đôi môi đỏ mọng no đủ mềm mại của cô, anh đột nhiên cảm thấy yết hầu có hơi khô khan, nội tâm có một loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ dữ dội.
Muốn mυ"ŧ.
Muốn cắm vào.