Dạo gần đây, Lục Từ dường như đang cố ý giữ khoảng cách với tôi.
Lần trước khi tôi vừa tắm xong, chưa mặc đồ chỉnh tề đã bước ra ngoài và bị cậu ấy nhìn thấy, cậu ấy vẫn hành xử như một người bạn cùng phòng bình thường, không làm điều gì quá đáng cả.
Hôm nay, lúc tôi đang làm bài tập, bút không may rơi xuống đất. Tôi cúi xuống nhặt thì đầu ngón tay vô tình chạm vào tay của Lục Từ — cậu ấy cũng đang cúi xuống nhặt bút giúp tôi.
Khoảnh khắc Lục Từ chạm vào tay tôi, cậu ấy lập tức rụt tay lại.
Loại khoảng cách giao tiếp bình thường và an toàn như thế này… lẽ ra là điều tôi nên mong đợi.
Thế nhưng không hiểu sao, trong lòng tôi lại dâng lên một nỗi mất mát chưa từng có.
Tôi dùng tài khoản phụ để lướt lại những bài viết trước đây của Lục Từ. Bất ngờ phát hiện, đã rất lâu rồi cậu ấy không đăng gì mới.
Tôi đăng một bài viết:
【Nếu dạo này mình cứ nghĩ mãi về một người, nhưng lại phát hiện người đó không còn thân thiết như trước nữa, trong lòng thấy rất hụt hẫng… thì phải làm sao?】
Phía dưới có người bình luận:
【Có phải cậu thích người đó rồi không?】
Tôi chưa từng nghĩ tới khả năng đó.
Tôi dè dặt đáp lại:
【Thích sao…? Mình cũng không rõ nữa.】
Cư dân mạng bên dưới bắt đầu thi nhau hiến kế.
Trong đó có một cách nghe thì hơi điên rồ, nhưng nghĩ kỹ lại… lại có lý một cách kỳ lạ:
【Mách cậu một mẹo "dân gian" nhé: nhân lúc cậu ấy đang ngủ, lén hôn cậu ấy một cái. Nếu lúc đó tim đập loạn đến mức chịu không nổi, vậy thì đúng là cậu đã thích người ta rồi.】
Tôi ôm điện thoại, nhìn dòng chữ đó mà suy nghĩ rất lâu.
Thế là mấy ngày nay, tôi như sói đói rình mồi, dõi theo Lục Từ, muốn nhân lúc cậu ấy ngủ say để thực hiện “nghi thức kiểm chứng trái tim”.
Sau đó tôi phát hiện, Lục Từ hầu như lúc nào cũng rất tỉnh táo.
Cậu ấy rất xuất sắc, biết tận dụng thời gian cực kỳ hiệu quả. Một ngày làm được rất nhiều việc.
Cậu ấy luôn đạt GPA cao nhất lớp, thuận lợi trở thành Chủ tịch Hội sinh viên. Ngoài giờ học còn có thời gian rảnh để làm việc riêng, đến thư viện, thậm chí tối còn rảnh để chơi game cùng tôi.
Xung quanh cậu ấy luôn có rất nhiều người ưu tú vây quanh.
Chính điều đó lại khiến tôi bắt đầu hoài nghi bản thân.
Một người như cậu ấy… làm sao có thể thích tôi chứ?
Nhưng cuối cùng, tôi vẫn quyết định làm rõ lòng mình.
Tối hôm đó, nhân lúc Lục Từ đã ngủ, tôi nhẹ nhàng trèo lên giường của cậu ấy.
Bóng đêm mờ ảo, nhịp thở đều đều của cậu ấy khiến tôi dần dần yên tâm hơn.
Rồi tôi cúi người, thật nhẹ… hôn lên khóe môi cậu ấy.
Ngay khoảnh khắc chạm vào làn da cậu ấy, tôi cảm thấy như từng dây thần kinh trong cơ thể mình đều đang run rẩy.
Chính trong khoảnh khắc ấy, tôi dần dần xác định được rồi.
Tôi đối với Lục Từ.....Thực sự có một thứ tình cảm không giống bình thường.
Sau khi xác định rõ điều đó, tôi định rón rén, thật nhẹ nhàng quay về giường mình.
Nhưng đúng lúc đó, Lục Từ bất ngờ nắm lấy cổ tay tôi, kéo tôi vào lòng cậu ấy.
Tôi giật mình định tránh, nhưng một tay cậu ấy đã vòng lấy eo tôi, tay kia bá đạo ôm trọn sau gáy tôi.
“Đã hôn tôi rồi… còn định chạy à?”
Tim tôi đập loạn nhịp như trống vỡ trận.
Chết rồi, bị Lục Từ phát hiện rồi!
Tâm trí tôi hoảng loạn vô cùng, bao nhiêu suy nghĩ hỗn loạn lướt qua:
Nhỡ đâu… những bài viết đó vốn không phải do Lục Từ đăng thì sao?
Nhỡ đâu… người Lục Từ thích, chưa bao giờ là tôi thì sao?
Nhỡ đâu… tất cả chỉ là do tôi tự mình tưởng tượng ra?
“Lục Từ, cậu nghe tớ giải thích, tớ…”
Nhưng giây tiếp theo, môi tôi đã bị cậu ấy chặn lại.
Cậu ấy ôm chặt lấy tôi, tôi ở trong vòng tay Lục Từ, dần đón nhận nụ hôn ấy.
Lục Từ hôn rất giỏi.
Nụ hôn của cậu ấy vừa dịu dàng vừa chiếm hữu, như thể muốn khắc ghi tôi vào từng hơi thở.
Môi cậu ấy mang theo chút ấm nóng, dẫn dắt tôi từng chút một, khiến tôi hoàn toàn mất kiểm soát.
Nhịp tim tôi loạn lên, lý trí bị hút sạch, mọi cảm giác đều tan chảy trong sự dịu dàng đầy bá đạo ấy.
Tôi quên cả thở, chỉ biết bám vào cậu ấy như thể đó là nơi an toàn duy nhất.
Giọng cậu ấy khàn khàn:
“Cảnh Thiển, cậu đã hôn tôi rồi… thì phải chịu trách nhiệm. Không được chạy nữa.”
Mặt tôi đỏ bừng:
“Ừm… tớ biết rồi, sẽ không chạy nữa đâu.”
Hơi thở của cậu ấy bỗng trở nên dồn dập hơn vài phần. Rồi một lúc sau, cậu ấy khẽ cười, cắn nhẹ vào vai tôi một cái .... không mạnh, rồi khẽ thở dài:
“Tiểu Thiển à… sao cậu lại đợi đến tận bây giờ mới thích tôi."
"Tôi đợi lâu lắm rồi."
Nếu còn muộn thêm chút nữa, tôi thật sự không biết mình sẽ làm ra chuyện gì nữa đâu.”
Kể từ đêm đó, mọi thứ dường như đã thay đổi.
.....
Lục Từ cuối cùng cũng cập nhật bài viết mới.
Chỉ là… lần này nội dung đã không còn như trước nữa.
Trong bức ảnh cậu ấy đăng là hình ảnh mười ngón tay của chúng tôi đan chặt vào nhau, như thể chẳng có gì có thể chia cắt được.
Chú thích đi kèm chỉ vỏn vẹn bốn chữ:
【Ở bên nhau rồi.】
Phần bình luận sôi nổi như Tết đến, màn hình ngập tràn con số 99999.
Tôi chợt nghĩ, liệu có nên nói cho Lục Từ biết — thật ra, tôi đã sớm phát hiện ra những bài đăng của cậu ấy rồi không?
Thôi vậy, vẫn là không nói thì hơn.
Nếu cậu ấy biết… tôi đã sớm nhận ra cậu ấy thích tôi, vậy mà vẫn cứ trốn tránh cậu ấy....
Thì ngại chết mất...
_END_