Từ ngày hôm đó, Lục Từ không còn đăng thêm bài viết nào nữa.
Bình luận phía dưới vẫn liên tục có fan thúc giục cậu ấy cập nhật, hỏi tình cảm của “chủ thớt” tiến triển đến đâu rồi.
Nhưng cậu ấy vẫn không trả lời.
Chợt tôi nhận ra, thật buồn cười, tôi cũng muốn cùng với những người trong phần bình luận đó thúc giục cậu ấy cập nhật bài viết mới.
Điều đó rõ ràng là không bình thường.
Nếu không thì tại sao tôi lại có cảm giác hụt hẫng như vậy?
Sống một mình ở nơi này, tôi bắt đầu cảm thấy rất cô độc.
Rồi bất chợt, một ý nghĩ lóe lên trong đầu tôi — Tôi…Tôi thật sự muốn quay về rồi.
Đúng lúc đó, chủ nhà lại gửi cho tôi một tin nhắn, với giọng điệu áy náy:
【Xin lỗi cậu nhé, căn trọ cậu đang thuê bị người khác trả giá cao thuê mất rồi. Anh ta trả tôi một mức giá không thể từ chối nổi. Vài ngày tới cậu dọn đi giúp tôi nhé, tôi sẽ bồi thường 25.000 tệ theo hợp đồng. Nếu cần, tôi có thể giúp cậu chuyển đồ.】
Tôi: ?
Vậy là, dù tôi có muốn ở lại cũng không thể nữa.
Ba ngày sau, tôi đành ngơ ngác quay trở lại ký túc xá cũ.
Lộ Hà và Trần Trạch cười trêu tôi:
“Cảnh Thiển, không biết nên nói cậu may mắn hay xui xẻo nữa. Nói cậu may thì căn nào cậu thuê cũng bị đại gia nhắm tới. Mà nói cậu xui thì lần nào cũng được đền bù cả đống tiền.”
Tôi theo phản xạ liếc nhìn về phía Lục Từ.
Khác với những người khác, cậu ấy hoàn toàn không tỏ ra bất ngờ khi thấy tôi quay lại.
Quả nhiên… chuyện này cũng là do cậu ấy sắp đặt.
Đối mặt với việc tôi trở về, Lục Từ chỉ mỉm cười dịu dàng:
“Về là tốt rồi.”
Tôi nuốt nước bọt, tim đập hơi nhanh.
Nhớ tới những bình luận trong bài viết của cậu ấy:
"Bạn cùng phòng về rồi, phải dạy dỗ cho ngoan."
Tôi bắt đầu lo lắng.
Nhưng rồi tôi lại nghĩ : Lục Từ sẽ không làm gì quá đáng với tôi.
Thậm chí cậu ấy còn bồi thường rất nhiều tiền chỉ để tôi rời khỏi căn nhà thuê đó.
Cậu ấy vẫn luôn dịu dàng với tôi.
Chính vì vậy… tôi không muốn khiến mối quan hệ giữa chúng tôi trở nên khó xử.
Tối hôm đó, sau khi tắm xong, tôi phát hiện mình chỉ mang theo áo ngủ phần trên.
May mà các bạn cùng phòng khác đều ra ngoài chơi game, chỉ còn lại tôi ở ký túc xá.
Tôi mặc tạm áo ngủ dài vừa đủ che đến đùi, lau tóc rồi cúi xuống tìm quần ngủ. Vừa mới cầm được chiếc quần lên định mặc thì
— Cạch —
Cửa phòng bật mở.
Tôi ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm phải đôi đồng tử đang co lại của Lục Từ.
“…”
Xong rồi.
Tôi sực nhớ lại — lần đầu tiên bị Lục Từ cắn… cũng là một buổi tối y như hôm nay.
Hôm đó, tôi cũng vô tình quên mang quần vào nhà tắm, mặc mỗi chiếc sơ mi trắng vừa đủ che đến đùi, tóc vẫn còn ướt đi ra ngoài.
Lúc đó tôi hoàn toàn không ý thức được tính nghiêm trọng của tình hình, còn tươi cười chào cậu ấy, nhờ lấy hộ quần áo trên ghế.
Rồi tôi bị cậu ấy ép vào cửa nhà tắm, trong làn hơi nước ấm áp quẩn quanh, một dấu răng màu hồng phấn in hằn lên xương quai xanh tái nhợt của tôi.
Tôi bị cắn đến mức ôm cổ áo ngồi xổm ở cửa nhà tắm, vừa tức vừa ấm ức mà khóc:
“Tôi chỉ nhờ cậu lấy hộ cái quần thôi mà… cậu có cần phải cắn tôi như thế không? Hu hu hu.”
Lục Từ lúc đó dỗ dành tôi thật lâu:
“Xin lỗi, tại cậu dễ thương quá… tôi không kiềm được.”
Tôi đương nhiên không tin mấy lời đó, cố chấp cho rằng cậu thiếu gia này là vì tôi sai khiến cậu ấy nên cậu ấy mới tức giận, mới cắn tôi để trả thù.
Bây giờ nghĩ lại… chẳng lẽ khi đó cậu ấy đã…
Tôi đứng đơ ngay cửa nhà tắm, không biết nên biểu cảm ra sao, cũng không biết nên nói gì, thì Lục Từ đã nhanh hơn tôi một bước, giúp tôi lấy quần ngủ trên ghế, đưa cho tôi.
Giọng nói cậu ấy khàn khàn, như đang cố đè nén điều gì đó:
“Của cậu này, mặc vào đi.”
Tôi luống cuống nhận lấy, chạy một mạch về giường, kéo rèm che kín mít, nhanh chóng mặc đồ tử tế, quấn mình thật kín.
Tôi vừa chui ra khỏi giường, Lục Từ liền vào nhà tắm, tắm… rất lâu, rất rất lâu.
Đến khi Lộ Hà mang chậu vào tắm, còn thắc mắc:
“Sao nước trong phòng tắm lạnh ngắt thế này? Ai lại tắm nước lạnh vậy trời?”