Bạn Cùng Phòng Cứ Thích Cắn Tôi, Tại Sao Vậy?

Chương 5

Trước Sau

break

Tôi từ từ thả lỏng, dần dần, không biết qua bao lâu, tôi đã ngủ thiếp đi.

 

"Buổi sáng tỉnh dậy, tôi ngồi ngơ ngác trên giường một lúc lâu mới nhận ra....mình đang nằm trên giường của Lục Từ.

 

Các bạn cùng phòng dậy sớm hơn tôi, thấy tôi tỉnh thì hỏi:

 

“Cảnh Thiển, cậu dậy rồi à? Tối qua ngủ có ngon không?”

 

Tôi liếc sang bên cạnh, bắt gặp ánh mắt Lục Từ đang lười biếng nhìn tôi qua quyển sách mà cậu ấy vừa dời tầm mắt khỏi.

 

Tôi lập tức nhập vai ảnh đế, bịa chuyện để che đậy chuyện tối qua:

 

“Cũng… cũng ổn, chỉ là mơ mơ màng màng thấy hình như gặp ác mộng.”

 

Ánh mắt Lục Từ thoáng lóe lên:

 

“Ác mộng gì cơ?”

 

Tôi siết chặt chăn, cố làm ra vẻ sợ sệt:

 

“Thì… trong mơ có một con quái vật mọc đầy xúc tu bám lấy tôi, tôi không nhúc nhích được, cũng không trốn thoát nổi…”

 

“À, vậy chắc là tối qua tôi trở mình lấn giường rồi.”

 

Lục Từ bật cười.

 

Lộ Hà cũng cười theo:

 

“Cảnh Thiển, dạo gần đây cậu lại xem phim kinh dị đúng không? Tớ bảo cậu bao nhiêu lần rồi, gan bé thì đừng có xem, xem xong ám ảnh còn trách ai?”

 

Tôi cười gượng, nhỏ giọng đáp:

 

“Biết rồi… sau này không xem nữa.”

 

Buổi chiều, Lục Từ ra ngoài xử lý việc ở hội sinh viên, tôi ở lại ký túc xá một mình viết bài cho câu lạc bộ.

 

Nhưng rồi tôi không kìm được, lại mở nick phụ lên để lén xem bài viết của Lục Từ.

 

Quả nhiên cậu ấy lại cập nhật.

 

【Cập nhật: Tối qua ngủ cùng rồi, vành tai cậu ấy ngọt ngào và dễ thương lắm.】

 

Phần bình luận lập tức bùng nổ, ai nấy đều kêu trời kêu đất vì quá ngọt.

 

Tôi nhìn dòng trạng thái ấy mà không hiểu vì sao tai trái - cái tai bị cắn hôm qua - bỗng đỏ bừng như phát sốt, không khí xung quanh cũng dường như nóng lên theo.

 

Ngay lúc ấy, tôi thấy một bình luận được thả tim rất nhiều:

 

【Không chịu nổi nữa rồi, chủ thớt bao giờ mới tỏ tình vậy?!】

 

Lục Từ trả lời bình luận đó:

 

【Chờ thêm chút nữa. Cậu ấy nhát lắm, sợ tỏ tình đột ngột sẽ dọa cậu ấy sợ.】

 

Tôi chết đứng.

 

Tỏ… tỏ tình?

 

Tỏ tình là sao?

 

Tôi dùng nick phụ run rẩy để lại một bình luận:

 

【Khoan đã, tôi đọc mãi vẫn không hiểu… chẳng lẽ chủ thớt thực sự thích bạn cùng phòng kia sao?】

 

Viết xong tôi liền hối hận, không dám mở lại bình luận luôn.

 

Tôi luôn nghĩ mình là kiểu người hướng nội, nhạt nhòa, không dễ gần. Lục Từ không thể nào thích tôi được.

 

Hơn nữa, cái bình luận nhỏ bé đó của tôi chắc cũng chẳng ai để ý đâu…

 

Tôi thở phào mở lại bình luận và sững sờ tại chỗ.

 

Một đống người ùa vào phản hồi:

 

【Gì thế này, sao lại có em ngơ ngác dễ thương thế này!】

 

【Mọi người bình tĩnh chút, đừng làm em ấy sợ!】

 

【Ngoan nào, đây là thế giới của người lớn, không phải nơi em nên bước vào~】

 

Và rồi....Lục Từ trả lời tôi bằng một câu ngắn gọn:

 

【Ừ, rất thích.】

 

Khoảnh khắc ấy, tôi như thể thấy cậu ấy đang đứng trước mặt mình, dùng giọng điệu dịu dàng nhất để nghiêm túc nói với tôi:

 

“Ừ, tôi rất thích cậu.”

 

Tôi ngồi phịch xuống đất, đầu óc trống rỗng.

 

Thì ra tối qua, câu “rất thích cậu” đó… tôi không nghe nhầm. Là thật.

 

Lục Từ… thực sự không phải trai thẳng.

 

Tôi bắt đầu thấy hoảng loạn.

 

Nhưng ít nhất, điều này chứng minh một chuyện - Lục Từ hay cắn tôi, không phải vì ghét bỏ hay trêu chọc gì cả… đúng không?

 

Cả buổi chiều, tôi một mình xoắn xuýt trong ký túc xá, không biết phải đối mặt với tình huống này thế nào.

 

Phản ứng đầu tiên của tôi là....trốn tránh.

 

Tôi lập tức nhắn cho anh khóa trên từng giúp tôi tìm nhà trọ lần trước, trả thêm tiền nhờ anh ấy giúp tìm lại chỗ mới, tuyệt đối không để ai biết.

 

Dù anh có vẻ khó hiểu, nhưng vẫn đồng ý giúp.

 

Trời đã vào thu, buổi tối khá lạnh, chăn của tôi lại chưa khô hẳn.

 

Tôi sốt ruột sờ vào chiếc chăn ẩm ướt, chỉ mong kéo mặt trời xuống núi quay lại, giúp tôi hong khô nó.

 

Lục Từ điềm nhiên đề nghị:

 

“Hay là tối nay lại ngủ chung đi.”

 

Giọng cậu ấy rất chân thành, chẳng hề mang ý xấu, ai nghe cũng thấy bình thường.

 

Nếu không phải tôi đã đọc mấy bài đăng của cậu ấy, chắc tôi cũng sẽ chẳng mảy may nghi ngờ.

 

Nhưng bây giờ, tôi thật sự không dám.

 

Tôi vội vàng lắc đầu:

 

“Không sao đâu, chăn cũng sắp khô rồi. Tôi dùng máy sấy một chút là có thể dùng được.”

 

Lục Từ nheo mắt lại:

 

“Tiểu Thiển, cậu đang cố tình tránh tôi à?”

 

Tôi vội vàng phủ nhận:

 

“Không… không phải đâu. Tôi chỉ sợ làm phiền cậu nếu cứ ngủ chung mãi thôi.”

 

Lục Từ nhẹ nhàng nói:

 

“Cậu chưa từng làm phiền tôi.”

 

Tôi ngồi bệt xuống đất, tay run run cầm máy sấy, mắt đỏ hoe:

 

“Thật sự không sao đâu… tôi tự lo được.”

 

Lục Từ nhìn tôi vài giây, rồi không nói thêm gì nữa.

 

Tối hôm đó, tôi cuối cùng cũng hong khô được chăn.

 

Nhưng rõ ràng là nằm trên chiếc giường quen thuộc của mình, tôi lại trằn trọc cả đêm, không sao ngủ nổi…

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc