Bạn Cùng Phòng Cứ Thích Cắn Tôi, Tại Sao Vậy?

Chương 4

Trước Sau

break

"Tiểu Thiển ngốc nghếch, cái gì cũng không hiểu, quay lưng lại với tôi ngược lại càng nguy hiểm hơn."

 

Tôi không hiểu.

 

Cái gì mà quay lưng lại với cậu ấy thì càng nguy hiểm hơn.

 

Theo nhận thức của tôi, rõ ràng đối diện với cậu ấy mới nguy hiểm chứ?

 

Giây tiếp theo, tôi liền cảm nhận được, tại sao quay lưng lại với cậu ấy thì càng nguy hiểm.

 

Tôi giật mình, cố gắng kiểm soát hơi thở của bản thân, sợ cậu ấy phát hiện ra tôi đang tỉnh.

 

Phải làm sao đây, tại sao Lục Từ lại như vậy.

 

Chẳng lẽ cậu ấy muốn thừa lúc đêm khuya vắng người đâm sau lưng tôi, gây ra vài vết thương trên người tôi sao?

 

Nhưng cậu ấy nhìn cũng không giống như muốn đâm sau lưng tôi mà.

 

Ngược lại giống như, giống như là...

 

Tôi không dám nghĩ nữa, trong lòng ra sức cầu nguyện Lục Từ có thể nhanh chóng buông tha cho tôi.

 

Từ nhỏ tôi đã thích xem đủ loại phim truyền hình cẩu huyết.

 

Trong đó cảnh kinh điển nhất chính là thiếu gia bá đạo bắt nạt học sinh nghèo.

 

Điều này đã gây ra bóng ma tâm lý rất lớn cho tâm hồn non nớt của tôi, và từ lúc đó tôi đã nhận ra, người có tiền không phải là người tôi có thể trêu chọc.

 

Nhưng tôi đã cố gắng không trêu chọc cậu ấy rồi, Lục Từ lại cứ nhất định muốn trêu chọc tôi.

 

Tôi ấm ức đến phát run, cắn môi cố kìm nén nước mắt vì sợ hãi.

 

Nhưng vào thời khắc quan trọng, tôi vẫn nhịn được.

 

Tôi không thể phát ra tiếng động.

 

Nếu phát ra tiếng động, Lục Từ sẽ biết tôi tỉnh rồi. Đến lúc đó, tôi làm sao có thể đối xử với cậu ấy một cách bình thường được nữa.

 

Mặc dù tôi không biết tại sao cậu ấy lại đối xử với tôi như vậy, nhưng tôi biết… Lục Từ là người tốt, tôi cũng không có lý do gì để ghét cậu ấy.

 

Tôi không ghét Lục Từ, chẳng lẽ Lục Từ ghét tôi sao?

 

Nếu không ghét, sao cậu ấy lại làm chuyện như vậy với tôi lúc nửa đêm?

 

Ngay lúc này, Lục Từ khẽ hôn lên má tôi, dùng giọng nói gần như không thể nghe thấy nói:

 

"Tiểu Thiển ngoan, tôi thích cậu nhiều lắm."

 

Tôi ngây người.

 

Một ý nghĩ chiếm lấy tâm trí tôi.

 

Chẳng lẽ... chẳng lẽ Lục Từ không phải là trai thẳng?

 

Giây tiếp theo, ngón tay của Lục Từ đột nhiên trở nên quá đáng hơn, tôi không kịp phản ứng, cơ thể bỗng run lên một cái.

 

Động tĩnh này quá rõ ràng, đầu óc tôi trống rỗng.

 

Xong rồi, sao tôi vô dụng vậy, đã nói là phải giả vờ ngủ rồi, sao đến cuối cùng vẫn không nhịn được.

 

Ngay lúc này, tôi đột nhiên nghĩ ra một biện pháp đánh lạc hướng.

 

Bởi vì tôi thường xem phim kinh dị, nhân vật chính trong phim kinh dị thường bị dọa đến mức gặp ác mộng.

 

Cho nên tôi nhẹ nhàng cuộn tròn người lại, giả vờ như đang gặp ác mộng, miệng phát ra những tiếng kêu rên rỉ khe khẽ:

 

"Đừng... đừng mà, cứu mạng."

 

Trán tôi toát mồ hôi lạnh, lo lắng bất an chờ đợi phản ứng của Lục Từ.

 

Sau đó, một đôi bàn tay ấm áp đặt lên lưng tôi.

 

Lục Từ ở sau lưng tôi, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng tôi.

 

Giọng cậu ấy rất nhẹ nhàng, rất dịu dàng nói với tôi:

 

"Tiểu Thiển ngoan, đừng sợ, có tôi ở đây."

 

Rõ ràng sự tồn tại của cậu ấy khiến tôi vô cùng hoảng sợ, nhưng không hiểu sao, vào khoảnh khắc ấy, tôi lại có một cảm giác bình yên đến kỳ lạ len lỏi trong tim tôi..

 

Tôi thậm chí cảm thấy, cho dù Lục Từ có làm chuyện quá đáng đến đâu với tôi, cậu ấy cũng sẽ không làm tổn thương tôi.

 

Tôi từ từ thả lỏng, dần dần, không biết qua bao lâu, tôi đã ngủ thiếp đi.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc