Đây là viên thuốc nàng đổi được từ trong không gian, nó sẽ khiến người uống vĩnh viễn mất đi một đoạn trí nhớ, kể cả sau khi tỉnh lại cũng sẽ không thể nào nhớ ra hai đệ đệ được nữa.
Vân Mạn Mạn lục soát bạc có ở trong người bọn họ rồi lấy hết đi, sau đó nàng mới đẩy cửa bước vào trong nhà, chuẩn bị lục soát bạc ở từng phòng một.
Đột nhiên âm thanh của Qua Qua vang lên: “Chủ tử, dưới gối có bạc đó, mau lấy nhanh!”
“Ồ? Ngươi cũng có cái chức năng này sao?”
Qua Qua bày tỏ hiện tại nó không có thời gian trả lời vấn đề này, nó rất bận rộn đó!
“Trong chiếc giày màu đỏ rách nát đó có bạc vụn và tiền đồng đó.”
“Ở dưới góc bàn có năm tấm ngân phiếu.”
“Bên trong cái vại đựng gạo trong nhà bếp có bạc.”
Khóe miệng Vân Mạn Mạn là một nụ cười rất hài lòng, nàng cứ theo dựa theo chỉ dẫn của Qua Qua.
Lấy, lấy, lấy…
Cuối cùng nàng lại cướp hết toàn bộ thịt và mì tươi bên trong nhà bếp đi, tối nay vừa vặn có thể lấy chỗ đồ ăn này để làm thức ăn rồi.”
Sau khi Vân Mạn Mạn ra sân thì tâm trạng nàng cực kỳ tốt, đi ra tới đầu hẻm đã thấy người một nhà đang đứng nhìn nghiêng ngó dọc, bọn họ nhìn thấy nàng thì không ngừng vẫy vẫy tay.
Vân Mạn Mạn nhìn khuôn mặt chất phác của mấy người bọn họ thì cảm nhận được một luồng ấm áp lan dọc từ ngực lên, hóa ra cảm giác có người nhà cũng không tệ lắm.
Vân phụ và Chu thị hai mắt nhìn nhau một cái, sau đó Vân phụ có chút lo lắng mở miệng nói chuyện.
“Mạn Mạn, Thẩm gia kia hẳn không phải người dễ sống chung đâu, nhỡ như bọn họ đi tìm người tới trả thù chúng ta thì làm thế nào bây giờ?”
Vân Mạn Mạn xoa xoa đầu hai đứa nhỏ, nhìn thần sắc bất an của Vân phụ thì trấn an.
“Cha không cần lo lắng đâu, con đã xử lý xong xuôi bọn họ rồi, sau này hai nhà chúng ta không quen biết nhau cũng không thiếu nợ nhau.”
Vân phụ còn đang muốn nói thêm gì đó thì Vân Mạn Mạn đã trực tiếp mở miệng hỏi.
“Cha, hai đệ đệ đã chịu hết tủi nhục, ăn không đủ no lại còn phải làm việc như trâu như ngựa như vậy mà cũng chỉ được có mười tiền đồng cho mỗi đứa, cha thật sự cảm thấy bọn họ không sai sao?”
Vân phụ nghe vậy thì khẽ thở dài: “Cha cũng biết là bọn họ sai, thế nhưng chúng ta cũng chỉ là những người quê mùa không bạc không quyền thế, chỉ có chịu đựng mới có thể sinh sống mà thôi.”