Con ngươi màu tím của Vân Mạn Mạn đầy ý cười, đang muốn đưa tay lên xoa xoa đầu của Trạch Vũ thì lại nhớ ra tay mình không sạch sẽ nên lại vội vàng rửa tay cả trong cả ngoài cho thật sạch mới thôi.
“Ta là kiểu người có thù tất báo, những gì hôm nay hai người các ngươi phải chịu đựng chính là báo ứng cho việc các ngươi ức hiếp đệ đệ ta, hiện tại ân oán coi như đã xong.”
Nói xong Vân Mạn Mạn kéo hai đệ đệ đi đằng sau Vân phụ và Chu thị ra khỏi viện tử.
Sư phụ Thẩm ở đằng sau mãi mới có được cơ hội tức giận mở miệng nói: “Hôm nay các ngươi sỉ nhục chúng ta, ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi đâu.”
Vân Mạn Mạn xoay người lại rồi dùng ánh mắt như đang nhìn một con kiến hôi nhìn hai người bọn họ, giọng điệu nhẹ nhàng lạnh lùng nhưng lại tràn đầy sát ý.
“Ta nói ân oán hôm nay coi như xong, các ngươi nên tin rằng mình sẽ không có cơ hội đâu!”
Nói rồi Vân Mạn Mạn quay người lại bước ra khỏi cửa viện tử, nhìn Vân phụ và Chu thị đang ôm hai tiểu tử khóc lóc nỉ non.
“Cha nương, mọi người đi trước đi, con sẽ lập tức đuổi theo sau, giờ con phải đi cảnh cáo bọn chúng một phen nữa mới được.”
Nhìn mấy người Vân phụ đi xa rồi, lúc này Vân Mạn Mạn mới xoay người bước vào trong sân, sau đó lại đóng cánh cửa lớn lại.
Hai người bên trong cũng chỉ mới đứng lên, trong miệng vẫn còn đang cực kỳ hùng hùng hổ hổ, lúc này thấy Vân Mạn Mạn đột nhiên không đi mà quay trở lại khiến ánh mắt bọn họ cũng ngay lập tức mang theo tia kinh hoảng.
“Ngươi, không phải ngươi nói đã báo thù xong rồi sao? Tại sao bây giờ ngươi lại quay trở lại đây làm gì?”
Vân Mạn Mạn nhìn hai người bọn họ, trong mắt đều là sát ý, giọng điệu lạnh nhạt mang theo ý cười.
“Ân oán đã tiêu, sao các ngươi vẫn còn cố khiến ân oán quay trở lại vậy?”
“Ngươi…”
Lời bọn họ còn chưa kịp nói xong thì Vân Mạn Mạn đã trực tiếp đạp vào người bọn họ, sau đó lại nhét cho mỗi người một viên thuốc.
Giọng nói lạnh nhạt nhu hòa của Vân Mạn Mạn vang lên: “Quên tất cả mọi chuyện đã xảy ra hôm nay đi, các ngươi không hề quen biết bất kỳ một người nào của Vân gia.”
Nhìn bọn họ dần dần mất ý thức rồi ngủ say, lúc này Vân Mạn Mạn mới nhếch khóe miệng nở một nụ cười đầy lạnh lùng.
“Dám đả thương bọn họ thì các ngươi cũng phải chịu hình phạt chứ.”