Chị cả Hạ ban đầu từ khiếp sợ, không dám tin, dần dần trên mặt hiện lên cảm xúc khó nói nên lời.
Vốn dĩ chị là người không hay để ý chuyện của người khác, nhưng lúc này đầu óc đột nhiên tràn ngập những chuyện mà không tài nào lý giải được.
Em trai nhờ chị đào kênh mương giúp Triệu Lan Hương.
Triệu Lan Hương không muốn tự mình mang cơm tới cho Hạ Tùng Bách.
Triệu Lan Hương vốn là người thân thiện, hòa đồng nhưng khi ở nhà cùng Hạ Tùng Bách giao lưu quá ít.
Buổi tối.....bọn họ cùng nhau xuất hiện ở chuồng bò, mà biểu tình của Triệu Lan Hương rất kỳ lạ.
.........
Chị cả Hạ nhịn không được khóc nấc lên, nhìn em trai cẩn thận giặt sạch từng bộ quần áo của Triệu Lan Hương, đôi mắt sâu thẳm bình tĩnh, mà trong sự bình tĩnh đó lại có chút trầm mặc.
Chị huơ tay ra hiệu.
“Chúng ta nghèo.”
“Làm sao dám nghĩ.”
Làm sao có thể nghĩ đến chuyện đó chứ?
Vấn đề này, Hạ Tùng Bách đã tự hỏi đi hỏi lại rất nhiều lần.
Anh không dám mơ tưởng, nhưng Triệu Lan Hương lại cố tình tiếp cận, gần gũi với anh, nấu cơm cho anh, khi anh bị thương thì đau lòng mua thuốc cho anh, dẫn anh đi bệnh viện, khâu vá quần áo giúp anh, thậm chí còn lớn mật tỏ tình với anh không một chút do dự, nhưng Hạ Tùng Bách sẽ không đáp ứng bất kỳ điều gì.
Loại người như anh giống như là đang đi trên mép vực, tùy thời đều có thể ngã xuống, tan xương nát thịt.
Hạ Tùng Bách càng không dám mở tưởng về việc kết hôn, càng không dám tưởng tượng người con gái mình lấy lại là người thành phố.
Nhưng Triệu Lan Hương đã cho anh thêm dũng khí.
Hạ Tùng Bách bình tĩnh nói với chị gái: “Chuyện này em không muốn nói với bà nội, bà mà biết nhất định sẽ thương tâm.”
“ Nhưng em sẽ nói với bà về chuyện của Hướng Tứ Nha, về sau chị đừng có đối xử với Hướng Tứ Nha như đối với em dâu, cũng không cần tìm vợ cho em nữa.”
“Bởi vì trong những năm này, em không muốn lấy vợ.”
Em trai bình tĩnh nói từng câu từng chữ, nhưng ở trong mắt chị cả hạ là sự bướng bỉnh cố chấp và tuyệt vọng.
Chị cả Hạ không ngăn được đôi tay đang phát run của mình, nước mắt không nhịn được rơi xuống. Chị khổ sở nói: “Em muốn, cả đời, không kết hôn sao?”
Hạ Tùng Bách xoa xoa quần áo, tạm dừng lại một chút, trầm mặc thật lâu rồi gật đầu nói: “Em chỉ thích cô ấy.”
“Cũng chỉ muốn lấy cô ấy làm vợ.”
Chị cả Hạ hận không thể một cái đánh chết Hạ Tùng Bách “Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga”.
Bàn tay chị vung lên, lại chậm chạp không nhịn được bỏ xuống.
Bách ca nhi của chị ở thời điểm nguy hiểm luôn lấy thân che chở cho các cô, từ nhỏ đến lớn đều tỏ ra hung hăng như sói, che chở cả nhà, chỉ có duy nhất mình nó chịu khổ.
Nếu không phải vì các cô mà đánh nhau, thì làm sao Hạ Tùng Bách lại bị tiếng xấu như vậy, lại khó tìm vợ như vậy. Người khác đều mắng Hạ Tùng Bách là tên vô công rỗi nghề, nhưng bọn họ không biết Hạ Tùng Bách thiện lương và dịu dàng như thế nào.
Chị cả Hạ nghẹn ngào, xót xa.
Hạ Tùng Bách đưa cho chị một chiếc khăn tay: “Có cái gì mà phải khóc đâu?”
“Chị thật sự cho rằng cả đời em sẽ không cưới được cô ấy sao?”
Chị cả Hạ gật gật đầu, sau đó lại lắc đầu.
“Cô ấy, sẽ không, thích em.”
“Cô ấy thích, anh chàng sinh viên kia.”
Chị cả Hạ chỉ về hướng nhà của đại đội trưởng, nơi Đường Thanh đang ở. Chị không biết anh chàng sinh viên kia tên là Đường Thanh. Nhưng không biết tên thì cũng không làm sao cả, chị chỉ biết anh chàng kia thật sự rất ưu tú.
Anh ta đưa chiếc xe kiểu dáng phương Tây quý giá như vậy, cho Triệu Lan Hương mượn hết lần này tới lần khác. Triệu Lan Hương cũng năm lần bảy lượt nấu cơm cho anh ta ăn.
Hạ Tùng Bách rất muốn sửa lại suy nghĩ lệch lạc của chị gái. Người con gái kia thích chính là anh, nhưng buổi chiều, khi nhìn thấy hai người đứng cùng một chỗ cười cười nói nói, trong lòng anh lại nổi lên tâm tính trẻ con, vừa bất lực vừa khó chịu.
Hạ Tùng Bách nhấp nháy môi một lúc, trầm giọng nói: “Được rồi, về sau quần áo của cô ấy, em sẽ giặt, cô ấy mà có hỏi thì chị cứ nói mình tiện tay giặt luôn.”
“Chị đừng quá lo lắng, em có chừng mực, sẽ không làm chuyện gì có lỗi với cô ấy.”
Chị cả Hạ lau nước mắt, chỉ cảm thấy sự tín nhiệm của mình với em trai bị sụp đổ.
Chị kiên quyết lắc đầu, làm ra một quyết định.
“Chị sẽ bảo sinh viên Triệu chuyển ra ngoài.”
Hạ Tùng Bách nghe vậy mắt tối sầm, quần áo trong tay bị anh nắm chặt.
“Em không cho phép.”
Chị cả Hạ nhanh tay đoạt lấy quần áo mà Hạ Tùng Bách đang cầm, cho vào nước giũ sạch.
Chị vừa khóc vừa cười: “Ánh mắt em cũng thật tốt, coi trọng cô gái tốt như vậy.”
“Nhưng là, nhà của chúng ta, không xứng với cô ấy.”
“Em đừng thích, được không?”
Hạ Tùng Bách nói: “Nếu cô ấy dọn ra ngoài ở, là có thể làm cho em không thích cô ấy sao, làm sao có thể tốt như vậy.”
“Em từ sớm đã bảo cô ấy chuyển đi rồi. Ngay từ khi bắt đầu, em đã nói với chị đừng để cố ấy tới nhà mình, là chị không nghe.”
Hạ Tùng Bách ngừng lại một chút, lại nói: “Cô ấy dọn đến chỗ nào, em sẽ theo đến đấy. Em không yên tâm để cô ấy đi ở nhà khác, cô ấy ngốc như vậy, dễ dàng bị người tính kế.”
Chị cả Hạ nghe xong, không biết là nên khóc nhiều hơn, hay nên cười nhiều hơn.
Chị dùng sức nhéo cái tai của Hạ Tùng Bách, vừa sợ vừa tức, thậm chí so với ngày hôm qua Hạ Tùng Bách cự tuyệt Hướng Tứ Nha còn khổ sở hơn.
“Em chỉ có thể nghĩ ở trong lòng, yêu quý cô ấy thật tốt.”
“Không được, mạo phạm, cô ấy.”
“Được không?”
Đôi mày rậm của Hạ Tùng Bách giãn ra, cười lộ hàm răng trắng.
Anh dùng sức gật đầu.
.........
Vụ mùa thu hoạch tấp nập rộn ràng ngắn ngủi qua đi, thì mọi người lại quay lại công trình đào kênh mương dài hạn.
Trên huyện còn tích cực mở cuộc họp để thông báo việc cử các kỹ sư từ thành phố B xuống, cùng tham gia, một lần nữa quy hoạch và chỉ đạo thiết kế ruộng bậc thang. Những kỹ sư trẻ này đều là học trò cũ của Cố Hoài Cẩn, đã tham gia rất nhiều cuộc thi thiết kế cầu đường, phi thường tài giỏi.
Còn kỹ sư trưởng đâu....thật đáng tiếc chỉ vì tham ô tiền công quỹ mà phải trông coi chuồng bò của thôn Hà Tử.
Đại đội một của thôn Hà Tử chỉ có một chuồng bò duy nhất, là ở nhà họ Hạ, đại đội trực tiếp lấy chuồng bò của nhà địa chủ làm nơi nuôi bò của đại đội. Nhiệm vụ mỗi ngày của Cố Hoài Cẩn là dọn phân bò, dùng phân đó để bón vào ruộng.
Tờ mờ sáng mỗi ngày, Hạ Tùng Bách đều cẩn thận lấy xe Phượng Hoàng đến lò mổ lợn, Cố công không ngủ được, luôn dùng đôi mắt sáng ngời có thần mà nhìn anh.
Hạ Tùng Bách đưa một điếu thuốc cho Cố công: “Anh không ngủ được sao?”
Cố công phát sầu nói: “Trong lòng tôi rất khó chịu, làm sao có thể ngủ được....”
Hạ Tùng Bách không muốn nghe anh ta kể khổ, ngắn gọn nói: “Cuộc sống ngắn ngủi, tận hưởng lạc thú trước mắt.”
Cố công nói: “Cậu lấy xe đạp là muốn đi đâu?”
Hạ Tùng Bách phất tay một cái, nói: “Tôi đi tìm thú vui.”
Cố công lẩm bẩm: “Cậu cho rằng tôi không ngửi thấy mùi máu lợn trên người cậu sao?”
“Được rồi, anh muốn cái gì, tôi có thể giúp anh.”
Cố công hưng phấn từ trên đống rơm đứng lên, từ trong ngực lấy ra một lá thư đưa cho Hạ Tùng Bách.
“Cậu đi qua huyện, thuận tiện gửi giúp tôi lá thư này.”