Bạch Phú Mỹ Những Năm 70

Chương 43:

Trước Sau

break

Ở trong mắt bà Lý, cháu trai bà mặt nào cũng tốt, vừa thông minh lại thiện lương. Nhưng hiện thực cuộc sống buộc bà phải cúi đầu.

Bà cảm thấy Diệp tỷ nhi mọi thứ đều tốt nhưng chậm chạp không có người hỏi thăm. Diệp tỷ nhi diện mạo giống mẹ, thanh tú cao gầy, đáng tiếc không thể nghe được, nên người ta chướng mắt cô, đến hỏi cưới cô nếu không phải đã lớn tuổi không có tiền để lấy vợ, thì cũng là quanh năm đau ốm triền miên trên giường bệnh. Bà Lý không muốn làm khổ cô, đã giữ cô lại đến năm hai mươi tuổi.

Việc giữ chân chị ở lại nhà họ Hạ này đã trở thành tâm bệnh của bà Lý.

Bách Ca. . . mang tiếng là loại thành phần này, sợ là cũng không dễ làm mai.

Bà Lý chỉ trầm mặc không nói gì.

Sự im lặng này không phải là một sự cam chịu, mà là một nỗi khổ sở.

Chú Đức nói: “Tôi muốn một lần mặt dày, đợi lát nữa sẽ đưa Tứ Nha sang đây, để hai đứa bọn chúng ở chung một chỗ.”

Chú Đức cũng dần dần tiếp nhận sự thật rằng chủ nhân đã trở nên nghèo túng, từ lúc còn là thành phần giàu có đến hiện tại lưu lạc đến mức cùng cực. Nhưng ở trong lòng ông, phu nhân và Bách ca nhi vẫn là ân nhân của ông. Nếu không, ông cũng sẽ không cố ý để con gái tới đây kết thân.

Buổi chiều, chú Đức dẫn con gái bảo bối tới.

Tứ Nha để kiểu tóc bình thường, có chút ngây ngô. Cô ta không trắng trẻo mập mạp như chú Đức miêu tả, nhưng cũng không giống bố. Tuy rằng không được tính là xinh đẹp, nhưng thắng ở chỗ làn da trắng nõn, khi cười rộ lên thì rất tươi tắn.

Bà Lý nhìn vài lần, rất hài lòng.

Bà vỗ vỗ bàn tay Tứ Nha: “Đi ăn cơm đi.”

Hướng Tứ Nha híp mắt lại, gật đầu.

Hướng Tứ Nha cũng loáng thoáng biết ý định của ba mình, cô ta vẫn luôn tránh né không chịu tới nhà họ Hạ, kéo dài tới lúc lớn tuổi, năm trước rốt cuộc cũng không tránh được nữa, phải tới trước mặt vị phu nhân "Chủ nhà" thời trước này dập đầu.

Hướng Tứ Nha lần đầu tiên gặp được Bách ca trong truyền thuyết, là một người rất đẹp trai và có khí chất. Ban đầu Hướng Tứ Nha có bảy phần không đồng ý chuyện ép cưới của ba mình, thì nay cô ta có bảy phần nguyện ý.

Hướng Tứ Nha bổ hết tất cả củi trong sân, lại giặt sạch quần áo của bà nội, chị cả và Hạ Tam Nha, chăm chỉ cầm cây gậy trúc đập đập.

Hướng Tứ Nha nhìn thấy Hạ Tùng Bách thì cúi đầu gọi anh một tiếng “Bách ca”.

Hạ Tùng Bách ăn cơm trưa xong liền cưỡi xe đạp lên huyện một chuyến, buổi chiều trở về thì nhìn thấy con gái của chú Đức đang ở trong nhà anh làm hết công việc nhà, còn làm hết cả công việc hàng ngày của anh.

Con gái trước khi lấy chồng đều chú ý đến “Nữ công”, ở thời đại bây giờ con gái không cần giống như các cô gái thời xưa, phải biết thêu thùa, mà là phải biết lo toan việc nhà, có tay nghề nấu nướng. Chị cả Hạ đã từng một lần bàn đến chuyện cưới gả, là Hạ Tùng Bách đi cùng với chị đến nhà trai, để chị có thể thể hiện “Nữ công” đã học được từ nhà mẹ đẻ.

Cho nên khi vừa nhìn thấy những việc mà Hướng Tứ Nha làm, Hạ Tùng Bách còn có gì mà không rõ nữa.

Chị cả Hạ giúp Hướng Tứ Nha phơi quần áo, phơi xong còn cười tủm tỉm sờ sờ đầu cô ta, giống như là đối xử với em dâu.

Nhìn những hành động của bà nội, chị biết Hướng Tứ Nha đến đây là có ý gì.

Thái dương Hạ Tùng Bách không ngừng giật giật.

Hạ Tùng Bách kéo chị cả vào một góc, ánh mắt đặt biệt hung dữ nhìn chị.

.........

Triệu Lan Hương có biết chú Đức đưa con gái tới nhà họ Hạ, cô gái kia quét dọn sạch sẽ nhà cửa, lại giặt quần áo, sau đó còn làm cơm, ban đầu Triệu Lan Hương cũng rất ngạc nhiên.

Nhưng sau đó thấy thái độ của chị cả Hạ thì liền hiểu rõ.

Hướng Tứ Nha tay chân nhanh nhẹn, cẩn thận, làm hết công việc bên ngoài lại tới thu dọn phòng bếp. Nếu không phải Triệu Lan Hương tỏ vẻ cô còn phải làm cơm, phỏng chừng Hướng Tứ Nha đã sớm “triển lãm tay nghề”.

Triệu Lan Hương mặt dày đuổi cô ấy ra khỏi phòng bếp.

Tối nay, Đường Thanh muốn tới đây ăn cơm, Triệu Lan Hương chiếm phòng bếp, bình tĩnh làm một bữa cơm thịt kho.

Thịt để làm là thịt ba chỉ, chỗ thịt mỡ trong suốt như pha lê được tẩm ướp kỹ càng, nước dùng đậm đà thơm phức, rất hấp dẫn, được hầm trong nồi, nước dùng ngấm đều trong từng thớ thịt, mùi thơm gấp gáp không chờ nổi bay ra bên ngoài, khiến người ta thèm đến chảy nước miếng.

Sau khi nấu xong, cô để Đường Thanh ăn cơm ở phòng bếp. Đường Thanh lần này nói nhiều hơn, còn lấy ra một quyển sổ khiêm tốn học hỏi Triệu Lan Hương cách làm thịt lợn kho.

“Cho người ta cá còn không bằng dạy người bắt cá, nếu như tôi học được thì sẽ không cần phải làm phiền đến cô nữa, đúng không?” Đường Thanh trêu đùa nói.

Đường Thanh dừng lại một chút nói: “Lần trước cô dạy tôi làm mì, tôi đã làm thử nhưng hương vị không được giống như cô, tuy nhiên so với trước kia thì tiến bộ rất nhiều, tốt xấu cũng tự mình có thể nấu cơm.”

Triệu Lan Hương biết ơn Đường Thanh vì đã nhượng xe đạp cho cô, cô lấy miếng thịt lợn mới mang về sáng nay, tận tình chỉ dạy anh ta cách làm thịt kho. Sau khi làm xong, cô để chúng vào một cái bình, đưa tới trước mặt Đường Thanh:

“Cái này để được một ngày, ngày mai anh lấy ra đun lên là có thể ăn được.”

Đường Thanh cảm ơn cô, không chút khách khí chiếm nó cho riêng mình.

Đường Thanh sung sướng hạnh phúc ăn no cơm, Triệu Lan Hương lại tặng anh ta thêm mấy miếng xoài cuốn, coi như là điểm tâm ngọt sau bữa ăn.

Đường Thanh thực sự vui vẻ, anh ta ăn một lúc hết sạch, sau đó còn liếm liếm vụn xốp giòn không bỏ phí chút gì, Đường Thanh cười khổ nói: “Cô thật tốt, sau này ai mà lấy được cô thực sự quá hạnh phúc.”

Triệu Lan Hương hào phóng tiếp nhận lời khen của Đường Thanh: “Cảm ơn.”

Đường Thanh đi ra ngoài, liền nhìn thấy một cô gái lạ mặt đang phơi quần áo trong sân.

Đường Thanh hỏi: “Đây là bà con thân thích của nhà họ Hạ sao? Trước đây chưa từng gặp qua.”

Ánh mắt lạnh lùng của Triệu Lan Hương liếc qua: “Có lẽ vậy.”

Cô cũng không muốn quan tâm nói: “Đi thôi, tôi đưa anh ra ngoài.”

Triệu Lan Hương đi theo Đường Thanh ra cửa.

Hôm nay Đường Thanh mặc một bộ quần áo rất chỉnh tề, áo sơ mi trắng và quần dài đen, thoạt nhìn rất lịch sự, có khí chất tao nhã. Ở trong mắt Triệu Lan Hương thì cái này cũng chỉ thấy bình thường. Bởi vì Triệu Lan Hương biết Đường Thanh là một người rất chú trọng vẻ bề ngoài.

Nhưng ở trong mắt Hạ Tùng Bách thì lại giống như một chiếc gai nhọn, Triệu Lan Hương cùng Đường Thanh đứng chung một chỗ giống như là một đôi kim đồng ngọc nữ, bọn họ ở cạnh nhau có thể nói về lý tưởng sống và chia sẻ những sở thích.

Nhìn lại mình, nửa thanh xuân còn đang giãy giụa trong củi gạo mắm muối.

Hướng Tứ Nha cúi đầu thẹn thùng cười.

Hướng Tứ Nha gặp Hạ Tùng Bách một lúc lâu cũng chưa nói chuyện, sốt ruột lôi kéo tay áo của Hạ Tùng Bách.

“Anh cho em một câu trả lời chắc chắn, rốt cuộc là có lấy em không?”

Hạ Tùng Bách áy láy xin lỗi Hướng Tứ Nha: “Không.”

Chị cả Hạ lại gần đánh em trai một cái, trách anh không hiểu chuyện mà “Nắm chắc cơ hội”.

Hoàn cảnh nhà bọn họ như vậy cưới một người vợ mà không cần tiền sính lễ, lại là một người vợ tốt, Hạ Tùng Bách như thế nào lại không biết quý trọng.

Chị cả Hạ càng tức giận Hạ Tùng Bách không biết cố gắng.

Chị cầm một đôi bông tai mà mẹ để lại, đưa cho Hướng Tứ Nha. Hướng Tứ Nha cười cười đẩy đẩy, không có cầm lấy.

..........

Sau khi Triệu Lan Hương tiễn Đường Thanh về, cười như không cười liếc nhìn Hạ Tùng Bách, bước qua anh trở về phòng.

Hạ Tùng Bách biết Triệu Lan Hương đang tức giận, anh nhanh tay bắt lấy cánh tay cô, nói: “Chuyện này em không cần phải ra mặt.”

“Anh có thể giải quyết.”

Hạ Tùng Bách dừng lại một chút, lại áy náy nói: “Về sau anh sẽ nhờ chị cả giúp em làm việc, anh không thể giúp được.”

Chuyện Hạ Tùng Bách nói đến là việc đào kênh mương.

Triệu Lan Hương nghe xong, ánh mắt lạnh nhạt.

Cô liếc mắt nhìn Hạ Tùng Bách một cái: “Anh cố gắng làm hết phần việc của anh là đã không tồi rồi, buổi tối không ngủ còn đi làm việc vất vả, em làm sao mà dám nhờ anh hỗ trợ chứ?”

Hạ Tùng Bách nhéo nhéo tay cô, không nói gì.

Buổi tối, Hướng Tứ Nha ăn xong bữa cơm liền theo ba trở về nhà.

Chị cả Hạ kéo tay Hướng Tứ Nha tỏ vẻ “về sau thường tới chơi”.

Hướng Tứ Nha lắc đầu, lại có chút do dự gật đầu.

Ánh mắt Hạ Tùng Bách khó chịu nhìn chằm chằm chị cả nhà mình, chị cả Hạ ở dưới bàn dùng sức nhéo em trai một cái.

Hạ Tùng Bách ăn cơm xong, đi theo chú Đức ra khỏi phòng, nghiêm túc nói với ông: “Cháu chỉ coi Hướng Tứ Nha như em gái.”

Một câu này khiến chú Đức lập tức hiểu rõ.

Ông chỉ “ai” một tiếng, cực kỳ thất vọng, liên tục lắc đầu.

Ngày hôm sau, Hạ Tùng Bách mổ xong thịt lợn, liền vội vàng trở về ngủ một lát, sáng sớm liền lên núi đào kênh mương.

Hạ Tùng Bách làm phần việc của mình rất nhanh, tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, nắm chặt thời gian có thể ngủ nướng, ngủ đủ rồi lại tiếp tục làm việc, sau đó thì về nhà.

Chị cả Hạ cùng em trai một đường về nhà, chị lấy cái chăn mới tinh và bình nước nóng mà chị tích cóp tiền mua được, mang sang phòng em trai, muốn Hạ Tùng Bách mang thứ này đưa cho Hướng Tứ Nha.

Hạ Tùng Bách lau mồ hôi, sau đó đến phòng tắm, cầm chậu quần áo ra giếng để giặt.

Bộ quần áo mặc ở nhà được dệt thủ công bằng chất liệu kém của người đàn ông, được xếp chồng lên những chiếc váy màu sắc sặc sỡ của phụ nữ. Hạ Tùng Bách giặt rất cẩn thận, ngay cả khi giặt đồ lót anh cũng không thay đổi sắc mặt.

Chị cả Hạ đem chăn vào phòng, thì nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt, đầu óc như bị sét đánh.

Chị vội vàng chạy nhanh tới, khiếp sợ mà ê ê a a lên. Chị giống như phát điên dùng tay giật lại những món đồ mà Hạ Tùng Bách đang giặt, tự mình giặt.

Hạ Tùng Bách không dao động, tiếp tục cúi đầu giặt, lấy bồ kết rồi dùng sức xoa vào quần áo, màu của quần lót cũng bị anh làm cho biến dạng.

Anh nhàn nhạt nói: “Chị cũng nhìn thấy rồi đấy.”

“Việc này, cô ấy không biết.”

Đôi mắt Hạ Tùng Bách tối đen, từng câu từng chữ nói một cách nghiêm túc:

“Bởi vì em yêu thầm cô ấy, chị có hiểu cảm giác này như thế nào không? Em không thể có được cô ấy, em không xứng với cô ấy, nhưng ngoài cô ấy ra em không muốn lấy ai làm vợ cả.”

break
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng,Nữ Cường
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Sắc, Sủng, Nữ Cường, Nam Cường
(Cao H) Không Xuống Được Giường
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc