Bạch Phú Mỹ Những Năm 70

Chương 22:

Trước Sau

break

Có bốn người phụ nữ có thể diễn được một vở kịch, cho nên khi nhìn thấy bí thư chi bộ Lý đến, họ khóc không ngừng, khóc rất tội nghiệp.

Mấy bà thím kia liền cáo trạng: “Bí thư chi bộ, nữ đồng chí này kết bè với phần tử xấu. Ông mau bảo cô ta viết kiểm điểm đi.”

“Cô ta còn dọa báo công an nữa!”

Bí thư chi bộ Lý nghiêm mặt, không vui nói: “Đàn ông nhà các cô đánh nhau trước mặt đội xây dựng thì vinh quang lắm hả?”

“Lập tức quay về nhà kiểm điểm ba ngày, chưa nhận ra lỗi của mình thì đừng đi làm việc. Dù công trình có chậm một chút cũng không cần đám phần tử như mấy người gây rối.”

Nghe thấy thế bốn người phụ nữ kia đều hoảng hốt. Tuy rằng, đào mương rất mệt nhưng mà công điểm lại không ít, vất vả một ngày thuận lợi kiếm được mười công điểm. Biết kiếm đâu ra chuyện dễ dàng như vậy chứ?

“Chồng tôi bị đánh vẫn còn nằm trên giường chưa dậy nổi. Bây giờ lại không cho tôi nhận việc này, thế thì nhà chúng tôi biết sống thế nào...”

Lúc này, Lý Đại Lực nghe tin cũng chạy đến. Anh ta sa sầm mặt nói: “Ồn ào cái gì mà ồn ào?”

“Lại còn khóc nữa, thím bao nhiêu tuổi rồi mà còn như vậy.”

Trong giọng nói uy nghiêm của Lý Đại Lực lộ ra vài phần tức giận. Bốn người phụ nữ kia gạt lệ, không dám tiếp tục khóc ra tiếng nữa, chỉ đứng bên cạnh thút thít lau nước mắt.

Sau đó, Lý Đại Lực nói: “Đánh nhau, nói chuyện lưu manh là không được, lần này chồng các thím cũng sai, cậu hai nhà họ Hạ cũng sai, hai bên đều phải viết bản kiểm điểm. Mọi người phải nhớ kỹ, sau này không được tái phạm nữa, đợi đến khi bí thư chi bộ thấy mọi người hối cải. Lúc ấy mọi người mới được quay trở lại làm việc tiếp.”

Anh ta nhìn về phía mấy bà thím kia nói: “Cũng không được oán giận trong lòng, càng oán giận lại càng không được! Nếu tiếp tục gây chyện, đồng chí Triệu báo công an bắt người. Đến lúc ấy thể diện của đội sản xuất chúng ta cũng mất hết.”

Sau khi bị dạy dỗ, bốn người kia ngoan ngoãn về nhà, trong lòng cũng không dám oán hận.

Đội trưởng đội sản xuất nói là do chồng bọn họ gây chuyện, lời anh ta nói rất chắc chắn.

Lý Đại Lực đến đây nói hai câu đã khiến đám người kia ngoan ngoãn nghe lời. Triệu Lan Hương ở bên cạnh xem, không phục cũng không được.

Cô mỉm cười nói: “Cám ơn đội trưởng.”

Lý Đại Lực hừ một tiếng, sau đó nói: “Một cô gái nhỏ tuổi như cô khi nóng nảy lên cũng lợi hại ghê nhỉ.”

Dừng lại một chút anh ta nói tiếp: “Chuyện báo công an thì thôi đi, lần đánh nhau này ảnh hưởng rất nghiêm trọng, lại còn đánh nhau tại công trường, làm mất hết mặt mũi thôn Hà Tử. Mấy ngày nữa, đại đội trưởng sẽ mở cuộc họp phê bình, cả cậu hai nhà họ Hạ và đám người kia đều phải lên nhận lỗi. Cô không có ý kiến gì chứ?”

Lý Đại Lực chỉ học hết tiểu học. Năm ấy anh ta xếp thứ nhất trong cuộc thi vào trường trung học tốt nhất trong thị trấn. Đáng tiếc nhà nghèo không thể tiếp tục đi học, chỉ có thể quay về làm nông.

Tuy rằng cả ngày Lý Đại Lực đều vùi đầu làm việc, nhưng trong lòng anh ta vẫn có vài phần tôn trọng với những người làm công tác văn hóa, cũng hay giúp đỡ những thanh niên trí thức.

Bởi vì Lý Đại Lực không được đi học, còn đại đội trưởng của thôn bên cạnh từng đi học, biết dùng khoa học kỹ thuật chỉ đạo xã viên của mình trồng trọt, khiến năm nào cũng được mùa, nên Lý Đại Lực vô cùng hâm mộ.

Tất cả đều vì anh ta không biết chữ nên mới thiệt thòi. Sau này, anh ta tìm thanh niên trí thức giúp đỡ. Tuy rằng những người thanh niên này không am hiểu việc nhà nông, nhưng bọn họ lại nhiệt tình. Sau khi thường xuyên qua lại, Lý Đại Lực đã trang bị được không ít kiến thức cho đội sản xuất của bọn họ.

Tất nhiên là Triệu Lan Hương không vui, nhưng mà với tình huống đánh nhau này, được Lý Đại Lực tha thứ đã nhân nhượng lắm rồi. Cô nói với Lý Đại Lực: “Nếu đám người kia cũng chịu xin lỗi thì tôi cũng không có ý kiến gì.”

Lý Đại Lực đồng ý ngay không cần suy nghĩ: “Được”

Nói xong anh ta và Lý Hoành Đức (bí thư chi bộ Lý) cùng nhau ra về.

Triệu Lan Hương thì đi đến phòng của Hạ Tùng Bách, xem vừa rồi anh có bị làm sao không.

Lúc này chị cả Hạ đang gõ đầu anh, dạy dỗ:

“Đánh nhau, lại đánh nhau.”

“Cho em đánh nhau này.”

“Em không nghe lời, bà sẽ đau lòng.”

Hôm qua, Hạ Tam Nha khóc lóc đi tìm chị, không tìm thấy lại khóc chạy đi tìm Triệu Lan Hương. Chuyện này đã kinh động đến bà nội. Chị cả Hạkhông dám để em trai gặp bà, nhìn thấy dáng vẻ chân què tay cụt này, bà nội sẽ đau lòng lắm.

Thực tế thì chị cả Hạ cũng không biết vì sao em trai lại đánh nhau với người khác, chỉ cho rằng anh lại học thói xấu.

Hạ Tùng Bách không tránh né cũng không phản bác, chỉ khẽ rên lên khi bị chị gõ đầu.

Triệu Lan Hương đứng bên ngoài cửa sổ, trông thấy thế cô có chút không đành lòng, muốn vào ngăn chị cả Hạ đừng gõ đầu anh. Nhưng nhìn dáng vẻ hung hăng gõ đầu anh của chị, sức lực không lớn lắm, nên cô cũng chỉ mấp máy môi chứ không hề lên tiếng.

Đợi chị cả Hạ dạy dỗ em trai xong ra khỏi phòng, Triệu Lan Hương mới rón rén vụng trộm đi vào phòng Hạ Tùng Bách.

Cô hỏi: “Vừa nãy anh bị ngã xuống đất à?”

Khóe miệng Hạ Tùng Bách khẽ giật giật, nói: “Buộc một đống thế này vào người, có thể không ngã sao?”

Nghe thấy thế, Triệu Lan Hương cẩn thận quan sát anh một lượt. Sau đó, cô không nhịn được bật cười. Vốn dĩ, anh rất gầy, sau khi nẹp vài thanh gỗ vào thì giống như tượng gỗ vậy, tay chân cứng đờ như com-pa.

Cười xong cô lại nghiêm túc nói: “Chị gái anh nói rất đúng. Sau này, anh không được đánh nhau nữa. Ban nãy, đại đội trưởng đã nói, cuối tuần này anh phải lên nhận lỗi kiểm điểm bản thân trong cuộc họp.”

Hạ Tùng Bách nhẹ nhàng ừ một tiếng.

Triệu Lan Hương dùng ngón tay khẽ vuốt tóc anh, nói: “Anh có biết cách viết bản kiểm điểm không?”

Sau đó, cô nói tiếp: “Để em nói cho anh nghe, bản kiểm điểm viết phải có khí thế áp đảo kẻ địch, tích cực hướng về phía trước, giọng điệu phải uyển chuyển khéo léo. Thành phần địa chủ thì sao, thành phần địa chủ cũng thuộc về tổ chức, là thành phần có thể cải tạo được.”

“Anh phải nghiêm túc kiểm điểm, sửa lại sai lầm. Hành vi vô cớ đánh người của đám người họ Phan kia không phù hợp với tác phong tương thân tương ái trong tập thể, phá hoại sản xuất, kéo chân sau của chủ nghĩa xã hội. Chỉ cần chúng ta nghiêm túc làm việc, ngẩng đầu thẳng lưng làm người, bản thân không coi thường người khác, thì người khác cũng không dám khinh thường chúng ta.”

Nhìn thời gian, chỉ cần qua hai năm nữa thôi, cái mũ địa chủ cũng được tháo xuống, lúc đó ai dám coi thường nhà họ Hạ nữa?

Triệu Lan Hương đang thao thao bất tuyệt. Nói hết vấn đề này đến vấn đề khác. Đột nhiên, cô bị Hạ Tùng Bách nhéo má một cái, anh nhẹ nhàng nói: “Được, tất cả nghe theo em.”

Triệu Lan Hương lập tức đỏ mặt. Cô cảm thấy bản thân giống như đang múa rìu qua mắt Lỗ ban. Những lời này của cô thế mà dám khoe khoang trước mặt ông chủ lớn sau này.

Cô khẽ ho một tiếng: “Tóm lại là...Anh nói sao để người trong thôn hiểu là được. Anh có lòng muốn hòa nhập với tập thể, để bọn họ đừng hiểm lầm anh nữa.”

Ngoài mặt Hạ Tùng Bách vẫn bình tĩnh nhưng trong lòng anh đã không bình tĩnh được nữa, giống như có một dòng nước ấm áp chảy khắp người.

Sự lạnh lùng thường ngày trong mắt anh hoàn toàn biến thành một hồ nước mùa xuân. Anh cảm nhận được ngọn lửa đang thiêu đốt cả thể xác và tinh thần mình, làm anh cảm nhận được ánh sáng và sức mạnh.

Cô gái này quan tâm anh bằng cả trái tim. Ngoài người thân ra, Hạ Tùng Bách chưa bao giờ cảm nhận được sự quan tâm của người khác đối với mình.

Anh cố gắng giữ bình tĩnh để giọng nói của mình không run rẩy, không kỳ lạ.

Anh hỏi: “Em sẽ đi nghe chứ?”

Triệu Lan Hương gật đầu dứt khoát: “Đương nhiên, bị kiểm điểm cũng không mất mặt. Cả đời có ai chưa từng mắc sai lầm chứ, không có khả năng chuyện gì cũng trọn vẹn.”

Triệu Lan Hương nhìn ra được, tuy rằng nhiều người đều xem thường thành phần địa chủ, nhưng Lý Đại Lực không có thành kiến với Hạ Tùng Bách. Nếu không vừa rồi anh ta đã không đến đây giải vây giúp. Làm kiểm điểm mà thôi, cũng không phải đấu tố, không cần lo lắng.

Thật ra, Triệu Lan Hương sợ nhất chính là Hạ Tùng Bách lỡ tay đánh chết người. Tuy rằng kiểm điểm sẽ bị sỉ nhục, nhưng mà sau này nếu có đánh nhau nữa, trong lòng anh sẽ nghĩ đến chuyện ngày hôm nay, chắc chắn sẽ cẩn thận hơn.

Nói xong chuyện kiểm điểm, cô đột nhiên quay ngoắt 180 độ, chuyển sang chủ đề khác hỏi Hạ Tùng Bách: “Mai anh có muốn ăn canh gà không?”

Triệu Lan Hương nhớ lại lúc ở bệnh viện. Anh cẩn thận ăn mì hoành thánh, dáng vẻ đáng thương khi nói chưa từng ăn qua bột mì tinh, khiến trong lòng cô chua xót không thôi.

Trước kia, khi chưa xác nhận quan hệ, lúc nào Hạ Tùng Bách cũng lạnh lùng hung ác giống như thổ phỉ. Món ăn cô nấu anh cũng không thèm liếc một cái. Hiện giờ đã xác định quan hệ rồi, cô có thể quang minh chính đại nấu vài món ngon cho anh ăn.

Vẻ ngoài của anh rất được. Kiếp trước, giới truyền thông, tạp chí đều nói anh là người phong độ trong giới kinh doanh. Phiên bản tuổi trẻ của anh chắc chắn cũng không kém, đường nét bên ngoài cũng rất đẹp, chỉ cần có thêm chút thịt thì chắc chắn rất đẹp trai.

Hạ Tùng Bách lắc đầu, không mấy hào hứng, hơn nữa còn mở miệng hung dữ nhắc nhở cô: “Đừng có tốn tiền vì anh, đàn ông không nên tiêu tiền của phụ nữ.”

Bị thương da thịt thôi mà sao phải lo lắng như vậy. Cái mạng ti tiện của anh rất dễ nuôi, ăn canh gà làm gì, chỉ tổ lãng phí.

Sau khi nổi nóng xong, anh đột nhiên phát hiện Triệu Lan Hương đã ngồi lên giường của anh từ bao giờ.

Sắc mặt Hạ Tùng Bách lập tức đen xì, anh chỉ tay nói: “Đằng kia có ghế, ngồi sang đó đi.”

Lúc anh chưa tỉnh táo còn tốt, vừa tỉnh táo lại cảm thấy đau đầu.

Anh chỉ vào cổ Triệu Lan Hương nói: “Còn quần áo của em nữa.”

Triệu Lan Hương vội vàng cúi đầu nhìn quần áo trên người mình. Cô phát hiện ra bởi vì ngồi trên giường, góc áo của cô có hơi lộn xộn một chút. Nhưng vẫn chưa lộ ra chút cảnh xuân nào, thế mà khuôn mặt Hạ Tùng Bách đã đen xì như vậy.

Hạ Tùng Bách nhíu chặt mày, giống như gặp phải thâm thù đại hận: “ Em về đi, có chị gái anh chăm sóc anh rồi.”

Triệu Lan Hương gật đầu, sau đó ra khỏi phòng.

Hạ Tùng Bách chậm rì rì, cố hết sức để đứng dậy, đi ra ngoài khóa cửa.

Tuy rằng, anh đã đồng ý làm người yêu của Triệu Lan Hương, nhưng trong lòng anh lại không coi mình là người yêu của cô. Anh biết, sớm muộn gì cô cũng sẽ rời khỏi đây. Nếu đã là chuyện biết trước kết quả, anh sẽ dùng hết khả năng của mình để bảo vệ cô, để sau này cô có thể tìm đối tượng khác mà không vướng mắc điều gì.

Cũng...Không đúng, là cô hôn anh. Nghĩ như vậy, Hạ Tùng Bách lại cảm thấy đau đầu.

Ngày hôm sau nhân lúc trời còn chưa sáng, Triệu Lan Hương và Chu Gia Trân đã đi lên huyện.

Chu Gia Trân muốn mua một chút bột mỳ Kiến Thiết, Triệu Lan Hương thì đi mua mấy cân thịt gà.

Một hàng dài đang xếp hàng trước cửa cửa hàng bán lẻ. Hầu như tất cả mọi người đều hướng về phía thịt mỡ trắng bóng và bột mỳ Phú Cường. Triệu Lan Hương xếp hàng mua thịt gà, lấy ra phiếu thịt ba cân.

ở cửa hàng bán lẻ, người bán hàng chặt miếng nào thì người mua phải mua miếng đó. Nếu không may khách hàng sẽ mua phải đầu, cổ, cánh. Đều là những thứ đầu thừa đuôi thẹo, có phàn nàn cũng không có tác dụng gì. Ở thời đại này, người bán hàng chính là thượng đế. Vì không muốn gặp phải tình trạng này, Triệu Lan Hương trực tiếp mua nửa con.

Người bán hàng chặt một dao, để lại phao câu cho Triệu Lan Hương, còn đầu và cổ thì để lại thớt.

“Cảm ơn, cảm ơn.”

Triệu Lan Hương liên tục nói lời cảm ơn, rồi mang theo nửa con gà rời khỏi đội ngũ xếp hàng. Tuy rằng, phao câu gà có bẩn, nhưng tốt xấu gì cũng có miếng thịt mỡ. Triệu Lan Hương không thích ăn nó, nhưng rất nhiều người lại thích ăn.

Hạ Tùng Bách chính là một trong số đó.

Chu Gia Trân mua năm cân bột mỳ Kiến Thiết. Cô ấy hỏi Triệu Lan Hương: “Cô còn muốn mua gì nữa không?”

Triệu Lan Hương lắc đầu nói: “Đến bưu điện một chuyến đi, tôi muốn xem có thư của mình không.”

Sau đó hai người đến bưu điện. Triệu Lan Hương lấy chứng minh thư ra để nhận thư của mình. Cô phát hiện lá thư này rất dày, chắc chắn trong đó không thể thiếu tiền và tem phiếu. Ở bưu điện, cô cũng gặp phải Tưởng Mỹ Lệ. Lúc này, Tưởng Mỹ Lệ đang nằm bò ra bàn để viết thư.

Cô ta viết rất nhanh. Sau đó dán tem rồi ném vào trong hòm thư. Sau khi gửi thư xong thì vội vàng ra khỏi bưu điện, cũng không phát hiện ra Triệu Lan Hương và Chu Gia Trân.

Triệu Lan Hương mở gói đồ của mình ra, bên trong có sữa mạch nha do mẹ cô gửi tới và một lá thư nhăn nhúm vì bị đè lên. Cô mở lá thư ra đọc. Trong thư chỉ viết đơn giản vài lời về chuyện trong nhà, ví dụ như tiểu Hổ Tử đã đi học, ông nội lại huấn luyện một đám nhóc trong đại viện, thần kỳ xây dựng được một tiểu đội nhí. Chủ nhật khi tiểu Hổ Tử được nghỉ, trời chưa sáng đã bị ba mẹ nhẫn tâm đưa đến chỗ ông nội ‘huấn luyện’...Chỉ vài dòng ngắn ngủi, Triệu Lan Hương lại đọc đến mấy lần.

Chu Gia Trân cười trêu ghẹo: “Đọc thư nhà thôi mà vui như vậy.”

Triệu Lan Hương vuốt phẳng lá thư rồi mới cất kỹ vào trong túi quần mình. Mỗi lần nhận được thư nhà cũng là lúc cô vui nhất, chỉ có điều khi nhận được những tem phiếu và số tiền ba mẹ gửi, Triệu Lan Hương luôn cảm thấy áy náy.

Hiện tại, cô có thể độc lập về kinh tế rồi, nhưng lại không biết mở miệng nói với ba mẹ như thế nào.

Triệu Lan Hương gần như có thể tưởng tượng ra, nếu như cô thẳng thắn thật thà nói với ba mẹ thiện lương hơn nửa đời người của mình rằng con gái bọn họ đang đầu cơ trục lợi, chắc chắn cả ngày họ đều sẽ lo lắng không yên.

Cho nên, cô quyết định phải dấu kỹ chuyện này đến năm 78, giấu đến lúc “Xuân phong” thổi bay chính sách cũ đi mới thôi.

Chu Gia Trân ở bên cạnh cảm khái nói với Triệu Lan Hương: “Đợi đến khi cô ở nơi này lâu rồi, dần dần sẽ phát hiện ra mình càng ngày càng cách xa gia đình.”

Nói xong, Chu Gia Trân gục đầu xuống, vẻ mặt giống như có chút mất mát.

Triệu Lan Hương lấy lại tinh thần, không nghĩ đến ba mẹ nữa. Cô an ủi Chu Gia Trân: “Cô muốn về nhà sao?”

Chu Gia Trân gật đầu, hốc mắt có chút hơi nước.

“Làm gì có người con nào xa nhà lại không nhớ nhà được?”

Chu Gia Trân thở dài: “Năm đầu tiên xuống nông thôn, không biết tôi đã trốn trong chăn khóc bao nhiêu lần. Năm đó vì kiếm miếng ăn, tôi mới xuống nông thôn. Hàng năm, mỗi khi đến tết âm lịch được ngồi tàu trờ về nhà, chính là lúc tôi vui vẻ nhất.”

“Tôi nghĩ, nếu như có thể về nhà thì tốt quá! Dù sau khi về có phải làm việc mệt mỏi, đào quặng, đào than đá, làm cu li ngoài đường sắt, tôi cũng không sợ. Dù đau khổ vất vả thế nào tôi cũng chịu đựng được. Nếu không có chỗ nào để ở, chỉ cần cho tôi một góc hiên nào đó ngả ra đất nghỉ ngơi cũng được rồi, tôi chỉ sợ...”

Vừa nói cô vừa nghẹn ngào, nước mắt cũng tuôn rơi.

“Tôi chỉ sợ đột nhiên bọn họ bị ốm, tôi không thể bên cạnh chăm sóc bọn họ được. Đây là điều mà một người làm con khó chịu đựng nhất, cũng là chuyện vô cùng chua xót.”

Chu Gia Trân nức nở.

Cô không muốn cắm rễ ở thôn Hà Tử này. Cho dù nơi này phong cảnh rất đẹp, bạn bè rất nhiệt tình, đội trưởng rất nghiêm túc, nhưng nơi này không có cha mẹ cô, cho nên đây không phải là nhà.

Cô không bao giờ muốn lập gia đình, cắm dễ ở nơi này.

 Trước đây, cô nhiệt tình hào hứng xin xuống nông thôn, chưa bao giờ Chu Gia Trân nghĩ tới, chuyện về nhà lại là vấn đề khó khăn đến vậy.

 Giữa phố xá đông vui ồn ào, cô nhớ nhà lệ rơi đầy mặt.

 Thi thoảng có một, hai người qua đường ngừng chân lại nhìn cô với vẻ mặt thương hại. Trong mắt của cô, bọn họ nhận ra được sự đau khổ vô cùng, bọn họ khẽ lộ ra sự an ủi, cổ vũ, sau đó lại tiếp tục lướt qua.

 Trên đời này làm gì có ai chưa từng đau khổ, chưa từng rơi nước mắt. Chỉ có những người nước mắt không chảy ra mà chảy ngược vào trong lòng mà thôi.

 

Triệu Lan Hương bị nước mắt của Chu Gia Trân dọa sợ. Cô yên lặng một lúc lâu, sau đó cất giọng nói: “ Nếu như cô tin tôi, tôi nói cho cô biết trong vòng hai năm nữa chắc chắn cô có thể trở về nhà.”

Chu Gia Trân dùng tay áo lau nước mắt, nghẹn ngào khổ sở nói: “ Làm sao tôi tin cô được, chẳng lẽ cô là thần tiên sống sao?”

Triệu Lan Hương nói: “Nói không chừng lời tôi nói còn linh nghiệm hơn thần tiên đó.”

Triệu Lan Hương suy nghĩ một chút, cô vẫn cảm thấy rất lo lắng, cho nên lúc đi ngang qua một cửa hàng sách, cô đã mua cho Chu Gia Trân một quyển sách. Trong giai đoạn này có rất nhiều sách bị cấm, rất nhiều sách đều không cho đọc, cho nên số lượng sách trong tiệm rất đơn điệu. Sách về Đảng bán chạy nhất, gần như địa phương nào cũng có. Cô nhìn quanh một vòng, vốn muốn mua cho Chu Gia Trân một quyển “Hạt giống tâm hồn”

 Nhưng cuối cùng lại mua cho cô ấy một quyển “thép đã tôi thế đấy”. Sống ở nơi nhàm chán thế này, để cô ấy đọc nó cũng tốt.

Những thanh niên trí thức xuống nông thôn lâu năm rất dễ bị suy sụp. Đời trước Triệu Lan Hương không xuống nông thôn, nhưng cô có nghe nói trên báo chí đưa tin có thanh niên trí thức tự sát.

Triệu Lan Hương nhìn Chu Gia Trân, sau đó nghiêm túc nói: “Tuy rằng con đường khúc khuỷu chông gai, nhưng tương lai nhất định sẽ sáng, chỉ có người có hi vọng mới không bị vùi dập... vẫn phải kiên trì đọc sách học tập.”

Chu Gia Trân  nói: “ Tôi rất thích món quà của cô, cảm ơn. Hôm khác chắc chắn tôi cũng phải tặng cô một món quà.”

Sau đó triệu Lan Hương và Chu Gia Chân cùng nhau quay về thôn Hạ Tử. Triệu Lan Hương kéo cô ấy về nhà họ Hạ.

Cô nói: “ Cô ngồi đây chờ tôi một lát, tôi đi hầm nồi canh gà.”

Chu Gia Trân không phản bác, cô ta tùy tiện tìm một cái ghế trong phòng bếp ngồi xuống, bắt đầu lật sách ra đọc say sưa.

Triệu Lan Hương thì bắt đầu bỏ thịt gà ra rửa sạch sẽ, sau đó cắt thành miếng rồi cho chút rượu và gừng cắt miếng vào.

Gà là một món rất dễ nấu, ngay cả không có gia vị nào chỉ cần hầm trong nước, từ từ cũng có thể nấu được một nồi canh gà thơm ngon. Thời gian dần dần qua, ngọn lửa nhỏ dưới đáy nồi giúp tinh hoa trong từng miếng thịt gà hòa vào nước canh, mỡ vàng óng ánh nổi lên trên mặt nước.

Từng làn hơi bốc lên, những hạt cẩu kỷ đỏ hồng nổi lên trên mặt nước. Nấm khô từ từ thấm đầy hương vị thịt gà, bản thân nó cũng tỏa ra mùi vị tinh khiết, hòa lại với nhau trong nồi canh. Triệu Lan Hương ngồi trước bếp lửa, ánh lửa hồng chiếu lên gương mặt trắng nõn của cô, trong mắt tràn đầy mong đợi.

Nấu xong, cô bưng một bát ra cho Chu Gia Trân: “Tiện thể nấu thêm cho cô một bát, cô ăn đi.”

Không biết Chu Gia Trân đã đọc được điều gì trong sách, mà khi ngược đầu lên, trong mắt cô ấy có một chút dao động. Nếu như bình thường chắc chắn Chu Gia Trân  sẽ không bằng lòng tùy tiện ăn thịt của người khác. Mỗi lần ăn xong, cô đều để lại phiếu lương thực hoặc thiếu thịt, nhưng lần này cô không kiềm chế được xúc động. Cô muốn buông thả một lần.

Sau đó, cô cúi xuống bắt đầu ăn canh gà. Canh gà nóng bỏng ngon miệng, mỗi một giọt nước canh đều ngọt ngào, khiến người khác cảm động. Hương vị là này giống như tình mẹ che chở, giống như làn gió mát ngày hè thổi qua, khiến cô cảm nhận được hơi ấm của gia đình. Trong bát canh gà này có hương vị của gia đình.

Cô húp nước canh, hưởng thụ canh gà chạy theo cổ họng, trong nháy mắt nước mắt tuôn rơi ào ạt...

break
Cô Giáo Đừng Chạy
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Nuôi thú cưng (NP hiện đại H)
Ngôn tình sắc, NP hiện đại H
[H++] Đụng Chạm Da Thịt
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc