Cả hai người Đường Thanh và Tưởng Mỹ Lệ đều cố sức nhồi cho đầy dạ dày. Sau khi ăn mì xong, cả hai người mệt mỏi không muốn động tay, động chân làm gì nữa, chỉ muốn lẳng lặng ngồi trong phòng bếp chật hẹp này để nghỉ ngơi, ngẫm lại dư vị vô cùng thơm ngon kia.
Dường như vị giác vẫn chưa tỉnh lại từ bát mì thơm ngon ấy.
Đường Thanh chỉ chỉ vào sợi mì dính bên khóe miệng Tưởng Mỹ Lệ, cô ta xấu hổ vội vàng lấy khăn lau miệng. Trông thấy ý cười giễu cợt trong mắt Đường Thanh, cô ta không phục trừng mắt lại: “Chỗ này của anh cũng dính kìa.”
Cô ta chỉ vào vệt mỡ dính trên mặt Đường Thanh, sau đó hai người nhìn nhau, không nhịn được cười rộ lên.
Còn bên kia, Triệu Lan Hương đã bưng bát mì nóng hổi vào phòng Hạ Tùng Bách. Lúc này tay chân anh đều bị cố định bởi miếng gỗ, trên đầu cuốn băng gạc trắng, khóe mắt, khóe miệng xanh tím, con ngươi đen nhánh đang buồn bực nhìn về phía trước. Cả người trông rất thê thảm, chán chường.
Khóe mắt Hạ Tùng Bách sưng vù, khiến mắt anh híp lại. Trong đôi mắt u ám của anh lúc này lại có chút ánh sáng, nhưng trong lòng anh bây giờ lại vô cùng rối loạn.
Anh không nhịn được lại nghĩ đến cảnh tượng điên cuồng ở chỗ này ngày hôm qua. Càng nghĩ đến càng đỏ mặt, vừa xấu hổ vừa hối hận. Nhưng anh không hối hận chuyện ngày hôm qua đã hôn Triệu Lan Hương. Trong lúc mê loạn rối ren, cô quấn lấy anh như vậy, ngay cả hơi thở của cô cũng ngọt ngào, nếu anh thờ ơ thì đúng là không phải đàn ông.
Hạ Tùng Bách hối hận chính là hoàn cảnh gia đình anh không tốt, sao có thể nói chuyện yêu đương tử tế với ai được?
Ngay cả khả năng bảo đảm cuộc sống tối thiểu nhất cho cô, anh cũng không làm được.
Triệu Lan Hương nhẹ nhàng đặt bát mì lên bàn, sau đó khẽ ho một tiếng: “Dậy ăn mì đi.”
Hạ Tùng Bách khẽ liếm vết thương bên khóe miệng, ậm ừ nói: “Bỏ mấy cái nẹp này đi, tôi không phải người què..”
Anh giơ cánh tay được nẹp bằng gỗ lên, ánh mắt vừa buồn bực vừa bất đắc dĩ.
Nói xong, anh cúi đầu dùng răng cắn nút buộc nhưng đột nhiên lại bị Triệu Lan Hương kéo tay lại.
Triệu Lan Hương nói: “Bác sĩ nói nhất định phải nẹp ba tuần, anh cố gắng nhịn một chút nhé?”
Sau đó, Triệu Lan Hương bưng bát mì đến trước mặt anh, nhìn anh cười nói: “ Chẳng lẽ anh không muốn thử nghiệm cảm giác được em đút cho anh ăn sao?”
Nghe thấy thế sắc mặt Hạ Tùng Bách lập tức thay đổi. Ngay cả vẻ bình tĩnh tối thiểu cũng bị công phá, không thể duy trì nổi.
Anh khẽ ho một tiếng, trên làn da màu lúa mạch hiện lên một chút sắc đỏ. Anh cất giọng khàn khàn nói: “Một cô gái như em sao suốt ngày mở miệng ra nói chuyện còn lưu manh hơn cả đàn ông thế.”
Sau đó Hạ Tùng Bách quay đầu đi: “Để anh tự ăn.”
Triệu Lan Hương biết, Hạ Tùng Bách không dễ dàng tiếp nhận nổi dáng vẻ tàn phế của mình. Anh không muốn ngay cả ăn uống cũng phải làm phiền người khác.
Chuyện anh có thể nhịn được, tuyệt đối sẽ không phát ra một tiếng. Ngày hôm qua khi Triệu Lan Hương kéo anh dậy khỏi giường, khi đó anh đã sốt đến đầu óc mơ hồ rồi.
Triệu Lan Hương gắp một miếng mì, thổi vài cái rồi đưa đến bên miệng anh. Cô gắp một miếng, anh ăn một miếng.
“Được rồi, anh tự ăn đi.”
Hạ Tùng Bách cố hết sức dùng hai bàn tay bị nẹp, ôm lấy chiếc bát sứ. Anh khom người ghé miệng vào sát bát, bắt đầu ăn mì. Anh ăn từng ngụm lớn, ngay cả nhai cũng không làm.
Sau khi ăn mì xong, anh yên lặng một lát rồi trầm giọng nói: “Anh muốn nói với em một chuyện.”
“Hả?” Triệu Lan Hương ngước mắt nhìn anh.
Hạ Tùng Bách nói: “Muốn anh làm người yêu của em không phải không được, nhưng anh có một điều kiện.”
Sau đó vẻ mặt anh lại quay về dáng vẻ hững hờ giống như trước kia. Anh thản nhiên nói: “Chuyện em là người yêu của anh, không được nói với người nhà, càng không thể nói với người khác. Nếu như có thể duy trì một năm, chúng ta lại nói tiếp.”
Anh không quan tâm cô gái này có ý gì khi muốn làm người yêu của anh. Cô còn nhỏ tuổi, từ bé đã được nuông chiều, sao có thể chịu được cảnh kham khổ ở nông thôn, chịu được cảnh bị người ngoài chỉ trỏ?
Một năm không công khai quan hệ, sẽ không ai biết cô từng là người yêu của một người đàn ông có gia đình là thành phần địa chủ. Như vậy cũng không ai có thể chê bai, dè bỉu cô được.
Có điều đừng nói một năm, chỉ sợ rất nhanh cô đã nhận ra anh là một người đàn ông nhàm chán vô vị, không bao lâu sẽ chạy mất.
Sau khi nói xong, Hạ Tùng Bách nhìn cô, ánh nhìn hung ác và bá đạo.
Khi nghe anh nói xong, phản ứng đầu tiên của cô là tức giận. Cô hận không thể đập thẳng bát mì trong tay lên đầu anh, để anh tỉnh táo lại một chút. Anh muốn chơi trò ‘yêu đương bí mật’ sao? Ở thời đại này, yêu đương không xác định mục tiêu kết hôn, đều là giở trò lưu manh.
Ông chồng già nhà cô là người không biết chịu trách nhiệm như vậy sao.
Nhưng mà...Khi nhìn thấy khóe mắt xanh tím của Hạ Tùng Bách, cô lại có chút áy náy, sau đó cũng tỉnh táo lại.
Dường như Triệu Lan Hương đã hiểu được lý do vì sao anh lại nói vậy. Trong lòng cô cảm thấy ấm áp, cũng rất muốn khóc.
Cô nhét một sợi mì vào miệng mình, trả lời qua loa một tiếng: “Vậy... Một năm sau thì sao?”
Một năm sau?
Hạ Tùng Bách không biết, có thể đến lúc đó người đã chạy mất rồi, còn có thể làm thế nào?
Anh uống một ngụm nước mì, rồi nhẹ nhàng nói: “Qua một năm, anh sẽ chính thức là người đàn ông của em.”
Không phải là người yêu của em, mà là người đàn ông duy nhất của em.
Nghe thấy thế, Triệu Lan Hương lập tức cảm thấy ăn ngon miệng hơn. Cô cười híp mắt tiếp tục ăn mì.
Hạ Tùng Bách đã ăn xong một tô mì. Triệu Lan Hương lấy xương ống mà cô đã lựa ra để anh ăn thịt, hút tuỷ xương, thịt mỡ trắng trong, béo ngậy hòa quyện với hành lá giòn rụm. Cô biết Hạ Tùng Bách thích ăn thịt mỡ, vô cùng thích, nhất là cái loại cắn một miếng vào có thể chảy ra mỡ. Hoặc là kiểu hầm cách thủy đến mức mềm nhừ, sau đó chỉ cần nhẹ nhàng hút một cái đã hóa thành nước thịt béo ngậy.
Khóe môi Hạ Tùng Bách khẽ động đậy, nhanh chóng gặm hết thịt trên khúc xương trong tay Triệu Lan Hương. Ngay cả tủy trong xương ống cũng được hút sạch sẽ, không thừa giọt nào.
Anh nhìn tay cô đã bị bẩn, lắc đầu cất giọng khàn khàn, nói: “Không ăn nữa, không ngon...Ăn mì húp nước là được rồi.”
Triệu Lan Hương dùng đũa ném khúc xương anh vừa gặm xong vào trong bát, sau đó liếc mắt nhìn anh.
Rõ ràng là ăn rất sung sướng, còn giả vờ giả vịt.
Triệu Lan Hương không nhịn được cảm thấy buồn cười. Cô chỉ vào mấy khúc xương còn lại trong bát nói: “ Còn thừa ba miếng nữa, đừng lãng phí, anh không ăn chẳng lẽ muốn em ăn đồ thừa trong bát anh sao?”
Hạ Tùng Bách khó xử nhìn cô, cảm giác bị cô làm khó.
Lúc Triệu Lan Hương đang muốn nói thêm điều gì đó, đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào.
Hai người đều giật mình, vội vàng ngẩng đầu lên, Triệu Lan Hương lập tức ra khỏi phòng.
Cô nhìn thấy chị cả Hạ đang vội vàng chạy về từ đằng xa, còn Hạ Tam Nha đang bị một bà thím xô đẩy, chỉ vào đầu mắng.
“Thằng hai nhà họ Hạ đâu, bảo nó đi ra đây! Chúng ta cùng phân xử.”
“Nó ăn gan hùm rồi à, dám động đến Thanh Sơn nhà tôi.”
“Nhanh bảo nó ra đây nói cho rõ, cục vàng nhà tôi bây giờ cũng kêu đau cả người, có lẽ thời gian tới không làm được việc gì.”
Mấy người phụ nữ trong thôn đứng trước cửa nhà họ Hạ mắng to, khí thế hung hăng chờ chị cả Hạ tính sổ.
chị cả Hạ sao có thể ngăn cản được trường hợp này. Chị cuống quýt ngăn cản, vội vàng kéo em gái mình lại, sau đó vỗ tay cô bé một cái, ý bảo con bé nói chuyện.
“Bọn tôi không hiểu người điếc như cô nói cái gì, bảo thằng hai nhà cô ra đây.”. Một bà thím không kiên nhẫn nói.
Có lẽ trong lòng bọn họ cũng biết, nhà họ Hạ vừa nghèo vừa rách, không có gì đáng giá để phí công diễn trò. Ngay cả tiền bồi thường có lẽ cũng không trả được. Bọn họ đến đây là để xả giận, muốn kéo Hạ Tùng Bách ra đánh một trận cho bõ tức. Phụ nữ nông thôn sức lực cũng không thua kém đàn ông, chuyện đánh nhau cũng không kém chút nào.
Triệu Lan Hương lén lút kéo Hạ Tam Nha qua chỗ mình, nhỏ giọng nói: “Em đi tìm bí thư chi bộ đến đây, nói với ông ấy có người muốn đánh nhau ở nhà chúng ta.”
Hạ Tam Nha ngây thơ gật đầu, rồi hấp tấp chạy ra ngoài.
Triệu Lan Hương thì bước ra ngoài, cười híp mắt nói: “Giữa trưa các thím đều ăn cơm xong rồi ạ?”
Nhìn thấy nữ thanh niên trí thức đến từ thành phố ăn mặc chỉnh tề, xinh đẹp, lại ăn nói nhỏ nhẹ, khiến lửa giận trong lòng bọn họ vơi bớt một chút. Một bà thím hỏi cô: “Nữ đồng chí, cô có thấy thằng hai nhà họ Hạ đâu không?”
Triệu Lan Hương lắc đầu hỏi: “Tôi nghe nói chồng của các thím bị anh ấy đánh, là ai bị thương?”
Nghe thấy câu này, mấy người phụ nữ kia cho rằng nữ thanh niên trí thức này muốn giúp bọn họ, cho nên đều nhanh chóng nói ra tên những người đàn ông nhà mình.
Triệu Lan Hương thầm nhớ kỹ những cái tên này. Chu Gia Trân nói cô ấy quen biết hết người trong thôn Hà Tử này. Triệu Lan Hương mới đến nhưng chỉ nhớ được những người trong đại đội thôi.
Trong số những người bọn họ vừa nói, cô không nghe thấy Vương chốc đầu. Triệu Lan Hương nở nụ cười không khách khí chút nào.
“Bây giờ mọi người đến đây xin lỗi anh Hạ một tiếng, chuyện này coi như xong.” Triệu Lan Hương bình tĩnh nói với bốn người phụ nữ kia.
Vừa nghe thấy những lời này, bầu không khí bình tĩnh giữa đám người đột nhiên nổ tung. Bốn người kia vừa đè xuống lửa giận, lúc này lại bắt đầu bùng nổ.
“Ai da, hóa ra cô cũng cùng một phe với thằng hai nhà họ Hạ. Nữ đồng chí, cô không phân biệt được thị phi thì đừng xem mồm vào, một con nhóc như cô thì biết cái gì?”
Tuy rằng ngoài miệng Triệu Lan Hương vẫn nở nụ cười nhưng nụ cười ấy lại rất lạnh lùng.
Chỉ vì thành phần gia đình anh không tốt, xuất thân không tốt, cho nên khi xảy ra chuyện đánh nhau, những người kia mới dám đổi trắng thay đen không hề kiêng kị chút nào. Mỗi người đều dám xông đến dẫm đạp anh một cước. Bọn họ biết anh trước giờ luôn yếu thế, bị đánh cũng chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt.
Dựa vào đâu mà bọn họ cho rằng, Hạ Tùng Bách vĩnh viễn sẽ không phản kháng?
Khi bị những lời châm chọc đầy ác ý của những người này, lúc đánh nhau có lẽ trong lòng Hạ Tùng Bách cũng rất khổ sở.
“Lý Ái Đảng, Hạ Thanh Sơn, Phan Ngọc Hoa, Dương Chí Mẫn, những người này tôi đều sẽ nhớ kỹ, lát nữa tôi sẽ đi tìm công an. Bốn người này đã phạm vào tội cố ý gây thương tích, tụ tập đánh nhau, không chỉ phá hoại an ninh trật tự nơi công cộng, còn làm chậm trễ công việc của đội sản xuất. Bây giờ anh Hạ vẫn còn đang nằm liệt trên giường không dậy nổi, anh ấy không đi báo công an được, tôi sẽ báo thay anh ấy.”
“Cô dọa ai chứ? Dám nói hươu nói vượn, để xem tôi xé nát miệng cô ra không.”
Triệu Lan Hương nói: “Mấy thím, tôi chưa bao giờ dọa người khác. Tôi cũng không nói hươu nói vượn, không tin cứ chờ rồi sẽ biết. Mọi người có thể về hỏi chồng mình xem, hôm qua bọn họ có nhục mạ anh Hạ không, có phải đã đánh anh Hạ không, có phải còn lấy cuốc xẻng đánh nhau không? Tội cố ý gây thương tích nếu nghiêm trọng sẽ phải ngồi tù, rốt cuộc mấy người có muốn xin lỗi hay không?”
Vợ Lý gia hít sâu một hơi, tức giận nói: “Chồng tôi còn bị thằng hai nhà họ Hạ đánh cho không xuống được giường kia kìa. Nữ đồng chí, cô bớt dọa người khác đi.”
Triệu Lan Hương lắc lắc đầu nói: “Đám người Lý Ái Đảng tụ tập đánh người, còn dùng hung khí, coi như phạm tội, hơn nữa còn là tội cố ý gây thương tích.”
Sau đó, cô bình tĩnh nói tiếp: “Trong tay tôi có kết luận về vết thương của anh Hạ do bác sĩ viết để chứng minh. Chỉ cần có nó, tôi có thể đi báo công an, chỉ cần báo một tiếng đám đàn ông nhà các thím sẽ bị bắt, thím có tin hay không?
Triệu Lan Hương vừa nói dứt lời, dường như cô nghe thấy tiếng rơi vỡ trong phòng Hạ Tùng Bách. Cô vội vàng kéo áo chị cả Hạ , bảo chị đi xem thử xem có chuyện gì.
Rất nhanh, bí thư chi bộ Lý đã chạy đến Hạ gia. Nhìn thấy hai đám người ngày hôm qua khiến ông đau hết cả đầu, mặt lập tức đen xì.