Em gái thứ hai của Phan Ngọc Hoa tên là Phan Vũ, lúc này cô ta đang tìm kiếm bóng dáng của Hạ Tùng Bách trong đám đông.
Một người đàn ông vô cùng kiêu ngạo mà lại bị chị dâu cô ném đồ bẩn vào người, chắc chắn giờ phút này anh vô cùng đau lòng! Phan Vũ chỉ ước gì có thể chuyển hết những gì anh đã gặp phải lên người mình, cô ta vừa hổ thẹn, lại tự trách, anh trai và chị dâu căn bản không thể hiểu được Hạ Tùng Bách là một người đáng quý đến mức nào!
Trái tim của Phan Vũ nóng như bị đốt trên ngọn lửa. Cô ta nóng lòng muốn tìm Hạ Tùng Bách và trịnh trọng xin lỗi anh vì hành vi của anh trai mình!
Rất nhanh trên đường đến Hạ gia, Phan Vũ đã nhìn thấy người mình muốn gặp.
Cô ta vội vàng từ trong túi xách lấy ra một lọ thuốc, ngập ngừng nói: “ Chân của bà Lý gần đây chắc cũng đau nhức đi, em nghe người ta nói người già cần bổ sung nhiều canxin thì tay chân sẽ hết đau. Em đi tiệm thuốc mua canxi, anh cầm về đưa cho bà dùng đi....”
Hạ Tùng Bách vừa thoát khỏi việc bị “Rình trộm tắm rửa” cả người đều nóng bừng. Anh nhìn thấy Phan Vũ đưa thuốc canxi, thì dứt khoát từ chối: “Không cần.”
“Còn việc gì không, tôi đi đây.”
Phan Vũ đỏ mắt, hốc mắt có chút ướt: “Còn, còn có, thực xin lỗi.”
“Anh em đối xử với anh như vậy là không đúng....Bọn họ, bọn họ căn bản không hiểu! Em thay bọn họ xin lỗi, là em, là em quá ích kỷ.”
Hạ Tùng Bách đang định bỏ đi, thì khựng lại.
Phan Vũ trìu mến nhìn người đàn ông gầy gò này, nhìn khuôn mặt đẹp trai nhưng âm trầm này, lấy dũng khí nói: “Em làm vợ anh nhé.”
Hạ Tùng Bách cả người như bị sét đánh.
Phan Vũ lấy hết can đảm còn sót lại không nhiều lắm của con gái, nói: “Em không chê nhà anh nghèo, cũng không chê xuất thân của gia đình anh, anh nếu nguyện ý làm chồng em, em sẽ đi tìm bà mối và ba mẹ đến nhà làm mai. Em không cần tiền lễ cưới hỏi, chỉ cần một mình anh.”
Hạ Tùng Bách bộ dạng như “Thấy quỷ”, anh mấp máy môi nhưng không thể thốt lên lời.
Rất lâu sau, Hạ Tùng Bách mới nói: “Tôi không biết cô vì cái gì lại có suy nghĩ như vậy, có điều cô tốt nhất nên quên chuyện đó đi, bởi vì chuyện này không có khả năng!”
Hạ Tùng Bách dừng lại một chút, hưng dữ tiếp tục nói: “Về sau cũng đừng tới tìm tôi.”
Phan Vũ một mình đứng tại chỗ, thương tâm rơi nước mắt.
............
Hạ Tùng Bách ban đầu tính đi về nhà, nhưng lúc đến trước cửa đột nhiên lại thay đổi chủ ý, bước chân chuyển hướng đến nhà đại đội trưởng.
Lý Đại Lực đang ăn cơm trưa, anh ta nhìn thấy Hạ Tùng Bách tời, nói: “Có chuyện gì sao?”
Hạ Tùng Bách không nói gì.
Lý Đại Lực nhìn thanh niên cao gầy trước mặt, biết anh có chuyện muốn nói, rồi lại không thể nào nói lên lời. Sự mong đợi hiện rõ trong mắt của chàng thanh niên, anh cúi đầu đá đá một cách nhàm chám. Ấn tượng của Lý Đại Lực với Hạ Tùng Bách là một phần tử bạo lực, quái đản và lạc hậu.
Nhưng hôm nay, Lý Đại Lực đã thay đổi một chút cái nhìn đối với người thanh niên này. Anh ta thấy Hạ Tùng Bách bị hắt nước tiểu vào người, nhưng vẫn tiếp tục đọc bản kiểm điểm không một chút dao động, bản kiểm điểm cũng là những lời lẽ thành thật, thành khẩn, Lý Đại Lực nguyện ý kiên nhẫn với anh nhiều hơn một chút .
Lý Đại Lực cười sang sảng, không chút bủn xỉn khen ngợi Hạ Tùng Bách: “Hôm nay, ở cuộc họp cậu nói rất tốt, còn có thể trích dẫn lời của Chủ tịch, biểu hiện là một người có văn hóa tốt!”
“Tư tưởng trong bản kiểm điểm của cậu là đúng đắn, phương hướng cũng đúng, hãy đi theo định hướng mà cậu đã nói đi, đừng nản chí! Tiếp tục nỗ lực!”
Lý Đại Lực nói xong, Hạ Tùng Bách khó xử mà mở miệng, anh thấp giọng nói: “ Anh có thể đổi cho tôi công việc khác được không?”
Hạ Tùng Bách trầm giọng nói, giọng nói đầy bất lực.
Lý Đại Lực sửng sốt, trong mắt hiện lên cảnh giác.
Hạ Tùng Bách dừng lại một chút, chán nản giải thích: “Từ năm mười sáu tuổi, tôi đã được xã phân cho canh tác ở phần đất kia, vẫn luôn không thay đổi. Dưới chân núi Ngưu Giác chỉ có một khối đất loại năm (đất xấu), năm phần mà chỉ có một mình tôi làm.”
“Đất không tốt, lại khó gánh nước, làm việc mệt mỏi mà cuối năm lại phát ít lương thực.”
Việc một lao động khỏe mạnh trưởng thành làm được năm phần là chuyện rất bình thường. Nếu anh ta không thể hoàn thành năm điểm thì không xứng đáng nhận được công điểm lao động khỏe mạnh. Nhưng phần đất mà Hạ Tùng Bách làm là loại đất xấu, thì lại là chuyện khác. Ruộng phân thành nhiều loại: loại một và hai là ruộng nước, thứ ba là ruộng cạn, sau đó là loại thứ tư, thứ năm...xếp vào loại thứ năm cơ bản đều là ruộng khó canh tác, hiệu suất cực thấp, gần như chỉ trồng được mấy loại lương thực râu ria. Xe chở nước thì không đến nơi, chỉ dựa vào sức người, làm việc cực kỳ vất vả.
Lý Đại Lực tiếp nhận công việc của đại đội trưởng mới mấy năm nay, rất nhiều việc đồng áng mà người trước an bài không hợp lý, anh ta đều đã có điều chỉnh, chỉ là... Hạ Tùng Bách trước giờ đều chưa bao giờ tới tìm anh ta, cũng chưa bao giờ tố khổ, Lý Đại Lực cũng không quản.
Quản lý trên dưới trăm người trong đội sản xuất, Lý Đại Lực làm gì có nhiều thời gian rảnh rỗi để điều chỉnh từng cái một? Mỗi người đều không tới tìm anh ta là tốt nhất!
Nhưng mà giờ phút này, nghe xong trình bày của người thanh niên này, Lý Đại Lực lại có chút xấu hổ.
Ánh mắt anh ta có điểm suy nghĩ sâu xa, anh ta nói: “Như vậy....”
“Tôi sẽ thay đổi cho cậu, đất loại năm thực sự rất khó canh tác. Loại năm mà...”
Trong thôn đất loại năm đa phần là đất hoang, đất loại một, loại hai thì mọi người đều tranh nhau, loại ba loại bốn vẫn là loại canh tác được.
“Chuyện này để sau sẽ tính lại, chờ ruộng nước trên núi được khai phá, mọi người đều không cần làm việc vất vả như vậy nữa, ai cũng đều có thể canh tác trên ruộng nước.” Lý Đại Lực nói.
Hạ Tùng Bách nghe vậy, cả người như bị chấn động, giống như không thể tin được, nhưng lỗ tai rõ ràng mà nghe được những lời vừa rồi. Trong người anh như được tiếp thêm sức mạnh, anh cảm thấy một sự xúc động lạ thường, đó là cảm giác thư thái và dễ chịu! Lòng anh nóng bừng, anh cảm kích nói với Lý Đại Lực: “Cảm ơn!”
Hạ Tùng Bách nhớ tới lời Triệu Lan Hương nói, đọc xong bản kiểm điểm thì hãy đến nhà đại đội trưởng nói ra những lời mà anh chưa bao giờ dám nói. Hạ Tùng Bách cũng chỉ nghĩ thử một lần, không được thì thôi, nhưng nếu đội trưởng lại đồng ý với yêu cầu của anh thì sao? Anh quyết định liều mạng, da mặt dày tới tìm đại đội trưởng.
Giờ phút này, Hạ Tùng Bách nghe được một lời khẳng định, cảm thấy sung sướng như được bay lên trời vậy, cảm thấy cả người không có thật!
Lý Đại Lực nói: “Trở về đi, làm việc thật tốt.”
“Vâng”
Hạ Tùng Bách phi thường vui sướng mà trở về nhà.
Triệu Lan Hương đã ăn cơm trưa xong, nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, mở cửa sổ ra nhìn, thì thấy người đàn ông chậm chạp không chịu trở về cuối cùng cũng về nhà. Cô ở cửa sổ lén lút vẫy tay với anh.
Cổ tay trắng nõn của Triệu Lan Hương ở đó vẫy mạnh, khiến người khác khó mà bỏ qua. Hạ Tùng Bách cắn răng bước tới.
Triệu Lan Hương nhìn quần áo sắp khô của anh, thản nhiên nói: “Anh cởi quần áo ra đi, em vá giúp anh.”
Hai tai Hạ Tùng Bách lộ ra màu hồng khả nghi.
Bộ quần áo anh mặc hôm nay bị cành cây phơi làm rách mất, lúc giặt quần áo cho anh, cô nhất định đã nhìn thấy!
Chiếc áo lành lặn nhất của Hạ Tùng Bách đã bị rách khi đạp xe lên chợ đen. Hôm nay để lên đọc bản kiểm điểm, anh đã mặc một bộ quần áo khá 'tươm tất' để lên bục. Nhưng bộ quần áo này bị rách phần nách nên chỉ cần giơ tay lên cao là người khác có thể nhìn thấy nó.
Cô gái này chắc chắn đã nhìn thấy nó khi giặt.
Triệu Lan Hương đẩy anh ra, thúc giục: “Anh nhanh lên, em là người yêu của anh, chẳng lẽ lại không thể sửa sang lại quần áo cho anh sao?”
“Nếu anh không nhanh cởi, em sẽ cởi đấy.”
Nghe thấy cô nói như thế, câu từ chối vừa định nói đã nghẹn lại ở cổ. Ánh mắt anh trầm xuống, quẫn bách nói: “Em đợi đấy.”
Sau đó, Hạ Tùng Bách chui vào phòng, khóa cửa lại, tâm tình anh lên xuống phập phòng, sức lực nửa ngày nay đã tiêu hoa quá nhiều. Anh nằm ở trên giường, rất nhanh bị cơn mệt mỏi đánh gục, ánh mắt mơ màng ngủ mất.
Quần áo?
Quần áo của anh không thể để Triệu Lan Hương sửa, quần áo anh phải để chính tay vợ anh sửa. Anh chưa lập gia đình, cô chưa gả, tốt nhất vẫn nên duy trì một khoảng cách! Anh sợ sự nhiệt tình của cô có thể đốt người, sợ hương thơm mê người, sợ cơ thể mềm mại xinh đẹp của cô, loại cảm giác này giống như thuốc độc, một khi chạm vào sẽ không dứt ra được, dù sao anh cũng chỉ là một người đàn ông bình thường!
Vì thế......Hạ Tùng Bách với suy nghĩ lớn mật, liều lĩnh như vậy chìm sâu vào giấc ngủ trưa.
Khi tỉnh dậy, anh thấy cửa phòng mình có một khe nhỏ, ánh nắng chói chang tràn vào từ khe, tạo nên một ánh vàng rực rỡ.
Hạ Tùng Bách vuốt vuốt cái đầu rối bời của mình, trong mắt phảng phất như xuất hiện ảo giác.
Trong ánh nắng chan hòa và chói chang, một người phụ nữ xinh đẹp ngồi xuống trước cửa sổ, cúi đầu xuống chăm chú nâng niu từng đường kim mũi chỉ và toàn tâm toàn ý đặt trên lớp vải bố đầy bụi kia. Ngón tay cái thon dài xinh đẹp miết qua tấm vải, bàn tay ấy dưới ánh nắng mặt trời cành thêm trắng nõn, ngay cả mảnh vải được chúng cầm lên cũng trở lên thuận mắt và đẹp hơn một chút.
Tấm vải thô cứng và dày bị kim đâm xuyên qua phát ra âm thanh chói tai. Nó đã được chị gái của Hạ Tùng Bách khâu đi khâu lại rất nhiều lần, tạo thành những đường khâu dày đặc. Triệu Lan Hương dùng cây kim trong tay xuyên qua vải, vải thô dày khiến việc may vá nó trở nên khó khăn hơn.
Hạ Tùng Bách xoa xoa đôi mắt, hô hấp cũng trở nên dồn dập.
Cô gái bên cửa sổ lỗ tai dường như rất thính, cô đột nhiên quay đầu nhìn, bốn mắt nhìn nhau.
Triệu Lan Hương tức giận nói: “Anh hai Hạ à, bây giờ anh lớn gan quá nhỉ.”
“Bảo anh thay quần áo xong thì giao cho em, kết quả anh đã làm gì?”
“Anh đi ngủ!”
Huyệt thái dương Hạ Tùng Bách đau dữ dội, giọng anh khàn khàn, có chút bất an nói: “Em, sao em lại ở đây?”
Triệu Lan Hương ném bộ quần áo trong tay cô lên giường, mày liễu dựng ngược có chút tức giận nói: “Đương nhiên là giúp anh khâu vá lại quần áo, quan tâm chăm sóc anh. Em lo lắng anh mặc quần áo rách, sẽ xấu hổ, kết quả anh thì sao...”
“Được lắm, em rốt cuộc cũng nhìn rõ, anh là muốn trốn tránh em, lần trước nếu không phải nói chị cả Hạ tới, có phải anh cũng sẽ giả vờ ngủ say không chịu mở cửa cho em phải không!”
Cô nàng vốn tính tình dịu dàng đột nhiên to tiếng, một câu lại một câu làm cho người ta thật đau lòng.
Hạ Tùng Bách ho khan nói: “Không phải, bất quá anh, anh cảm thấy, vẫn là nên chú ý một chút, bằng không_____”
Hạ Tùng Bách còn chưa nói xong, một đôi môi mềm mại đã che kín môi anh.