Bạch Phú Mỹ Những Năm 70

Chương 25:

Trước Sau

break

Hạ Tùng Bách sợ bà nội quá lo lắng, ngày hôm sau khi mọi người đều đi làm việc, anh liền kéo hai chiếc chân què đến bồi bà nội nói chuyện. Chị cả Hạ sau khi làm xong việc cũng đưa bà ra ngoài phơi nắng. Hai chị em hôm qua đều bị bà gào khóc dọa sợ. Mấy ngày kế tiếp bà cảm nhận được sự quan tâm vượt quá mức của các cháu, tâm tình còn rất tốt.

Triệu Lan Hương sau khi làm việc trở về đến bên cạnh giếng nước rửa tay, dùng xà bông xoa bóp qua lại trong lòng bàn tay. Bọt trắng dính trên da thịt cô, nổi lên một hương thơm nhàn nhạt.

Từ khi Hạ Tùng Bách bị bệnh, cô phải ngoan ngoãn làm việc, mười công điểm lao động kia đè lên đôi vai gầy yếu của Triệu Lan Hương, quả thực rất vất vả.

Triệu Lan Hương sau khi rửa tay bằng xà phòng xong, đột nhiên nghe thấy được bà cụ lạnh lùng hô một tiếng.

“Lại đây.”

Cô ngẩn người, chỉ vào mũi mình hỏi: “Cháu ạ?”

Bà Lý đáp lại cô bằng vẻ mặt không chút biểu tình, tiếp đó chị cả Hạ cười tủm tỉm vẫy vẫy tay với Triệu Lan Hương.

Triệu Lan Hương chạy nhanh qua, bà Lý bảo cháu gái đưa mình trở về phòng.

Triệu Lan Hương đi theo vào phòng, bà Lý  từ trong ngăn tủ lấy ra một tờ giấy, tay run run mà viết xuống một hàng chữ, viết xong vo thành một cục ném cho Triệu Lan Hương.

Bà mở miệng nói: “Đi ra ngoài đi.”

Giọng nói là vô cùng khàn khàn.

Triệu Lan Hương nhìn vào đôi mắt đục ngầu gần như nheo lại của bà cụ, cảm nhận được sự lãnh đạm và thấu hiểu từ con ngươi mờ mịt. Cô đột nhiên cảm thấy bà của Hạ Tùng Bách rất có cá tính.

Triệu Lan Hương suy nghĩ, nếu hiện tại cô nói với bà về mối quan hệ của cô với cháu trai bảo bối của bà, thì không biết bà cụ này có còn duy trì được vẻ mặt lạnh lùng như vậy nữa không.

Nhưng .... Loại ý niệm này chỉ nên để ở trong lòng thôi. Nếu không được Hạ Tùng Bách đồng ý Triệu Lan Hương sẽ không dễ dàng nói chuyện này cho bà nội mà anh tôn kính nghe.

Triệu Lan Hương bước lên nhặt tờ giấy, nhét vào trong túi.

Cô hỏi: “Bà thích uống cháo hay thích ăn cơm ạ?”

Bà Lý hừ hừ nằm xuống giường, nhắm mắt lại chợp mắt ngủ, dùng bóng dáng trầm mặc trả lời cô.

Trên giường đội lên một đoàn, hai chân của bà nội lộ ra dưới lớp chăn bông mỏng. Một mảnh vải được quấn quanh đôi chân dị dạng để che dấu sự xấu hổ. Tuy nhiên thời điểm đi ngủ nó bị rớt ra, không thể che lại toàn bộ, lộ ra một đôi tất trẻ em, bên trên là những miếng vải được chấp vá dày đặc. Đối với vị trưởng bối đáng thương và khốn khổ này, Triệu Lan Hương không thể sinh ra một chút bất mãn nào.

Buổi tối, Triệu Lan Hương tắm rửa xong, lúc lấy quần áo ra giặt thì trông thấy tờ giấy kia rớt ra. Cô đem đến dưới ánh đèn cố sức đọc.

“Đi một trăm bước về phía đông bắc núi Ngưu Đầu, dưới tán cây hòe.”

Triệu Lan Hương nhăm mày suy nghĩ nửa ngày, cầm khăn lông đến lau tóc, nhanh chóng ném tờ giấy vào trong ngăn tủ.

.............

Thời gian trôi qua thật nhanh, những ngày chữa lành vết thương trôi qua đơn giản và buồn tẻ của Hạ Tùng Bách kết thúc. Những tấm ván gỗ cố định trên tay và chân anh đã được gỡ bỏ từ lâu, và một cuộc họp kiểm điểm đối với anh và tám “kẻ gây rối kỷ luật” do Phan Ngọc Hoa cầm đầu cũng sẽ đến.

Ngày hôm nay, các “cán sự” quan trọng của chi bộ và ủy ban của thôn Hà Tử nghiêm nghị thẳng eo ngồi trên ghế, quần chúng nhân dân thì đứng ở phía sau. Bí thư chi bộ Lý Đức Hoành dùng ngón tay cái chấm nước miếng chấm vào trên giấy, cuộn lại thành một điếu thuốc, yên lặng ngồi trên ghế hút thuốc. Lý Đại Lực cũng sắc mặt tối sầm, nhìn thẳng vào “cái bục” trước mặt.

Quá xấu hổ!

Mọi người ở đội sản xuất số một thôn Hà Tử và đại đội sản xuất số hai đều có mặt. Đám đông đang đứng đầy dưới sân khấu. Có những người còn cố nhướn cổ háo hức nhìn lên bục, một số khác thì ngáp dài chán nản mong sớm được về nhà để tiếp tục ôm vợ ngủ, còn có mấy người biểu tình chết lặng hoặc cũng có những người vui sướng khi người khác gặp họa.

Triệu Lan Hương đi theo phía sau Hạ Tùng Bách, phía trước có vài người đã kiểm điểm xong “ hành vi phạm tội” của mình. Lúc Triệu Lan Hương đến vừa đúng lúc Phan Ngọc Hoa lên đọc bản kiểm điểm.

Giọng nói lớn của người đàn ông trung niên khoảng ba mươi tuổi lộ ra vẻ xấu hổ.

“Tôi sẽ kiểm điểm và đảm bảo sau này sẽ không động thủ đánh nhau, cũng không tùy tiện nổi nóng cùng phần tử xấu, bọn họ tư tưởng lạc hậu, chúng ta hẳn là nên dùng tình cảm để cảm hóa bọn họ. Ngay tại đây tôi xin lỗi anh em Hạ, bởi vì tôi đánh cậu ta là sai.”

Anh ta nói xong thì trong đám người lục đục có người vỗ tay hưởng ứng.

Hạ Tùng Bách chuẩn bị lên, Triệu Lan Hương nghe thấy Phan Ngọc Hoa đọc bản kiểm điểm của anh ta mà tức giận.

Móa ... Lời xin lỗi này thật đúng là trái lương tâm.

Hạ Tùng Bách không nói một lời mà đi lên “Bục”.

Anh bắt đầu nói: “Đại đội đảng chi bộ, cách ủy hội, tôi là một xã viên của thôn Hà Tử Hạ Tùng Bách. Tại đây, tôi vì chính sai lầm của mình mà viết bản kiểm điểm. Tôi đến từ một gia đình địa chủ...”

Trong đám đông tuôn ra một đống lời lẽ không hay, một vài lá rau thối ném vào người anh.

Hạ Tùng Bách không quan tâm tiếp tục nói: “Tôi rất biết ơn tổ chức Đảng đã không từ bỏ tôi. Nó đã cho tôi một cơ hội để cải tạo và cho tôi tham gia lao động cùng các thành viên khác. Tôi trận trọng điều này, cũng quyết cả đời cần cù và thật thà lao động để báo đáp Đảng và tổ chức...”

Hạ Tùng Bách vẫn nói, lá rau lại ném vào anh, nếu vật tư sung túc không chừng họ còn nén cả trứng thối lên. Thật đáng tiếc, Hạ Tùng Bách đã không nếm trải cơ hội quý giá để bị trứng thối ném. Anh bất ngờ bị một vật thể không xác định ném tới và một mùi hôi thối nồng nặc bao quanh anh.

Hạ Tùng Bách thoải mái mà lau lau mặt, ánh mắt thể hiện sự rộng lượng mà tiếp tục nói: “ Chủ tịch từng nói qua: ‘Nhà phải được lau thường xuyên. Nếu không lau, nó sẽ bám đầy bụi bẩn; mặt nên được rửa thường xuyên, không tẩy rửa cũng sẽ dính đầy tro bụi’ Tôi hiểu sâu sắc những sai lầm của mình, tôi luôn suy ngẫm về nó và tôi biết ơn sự khoan dung của tổ chức. Tôi sẵn sàng chấp nhận hình phạt và hy vọng rằng tôi có thể dốc hết sức lực vào sản xuất trong thời gian tới. Cảm ơn đồng chí Lý Đại Lực đã giúp đỡ tôi!”

Giọng nói trẻ trung và khỏe khoắn của Hạ Tùng Bách truyền đi rất xa, làm cho không khí yên lặng sôi nổi hơn, có nhiều người sau khi nghe anh nói xong thì nhìn anh với con mắt khác trước. Anh nói thật hay, có thể trích dẫn lời chủ tịch nói, nhất định là người ngày thường thường xuyên học tập tư tưởng của Người. Lý Đại Lực cũng là một trong số đó.

Sau khi Hạ Tùng Bách nói xong, bên dưới có tiếng vỗ tay thưa thớt, nhưng to hơn so với lúc Phan Ngọc Hoa nói.

Triệu Lan Hương vóc dáng không tính là lùn, ở trong đám người thỉnh thoảng vẫn phải nhảy lên hai, ba lần, mới nhìn thấy hình bóng người đàn ông nhà mình. Triệu Lan Hương nhìn thấy tình cảnh của Hạ Tùng Bách, thực sự rất đau lòng.

Hạ Tùng Bách nhanh chóng rời khỏi “bục”, bước nhanh mà rời xa đám người kia. Chân Hạ Tùng Bách vẫn chưa khỏi hoàn toàn, bởi vì đi quá nhanh nên bước đi vẫn có chút khập khiễng.

Triệu Lan Hương không dám lập tức đi theo anh, mà chờ đám người không còn để ý mới chậm rãi trở về nhà họ Hạ.

Đi đến chỗ không có ai, Triệu Lan Hương liền chạy nhanh.

Hai chân cô đều lành lặn, thế nhưng lại chạy không nhanh bằng một người què!

Chạy nửa ngày, Triệu Lan Hương mới nhìn thấy bóng dáng của người nọ, cô thở hổn hển mà hô: “Anh đi nhanh như vậy làm gì?”

“Điểm đen” phía trước hơi dừng lại, nhưng rất nhang sau đó anh không chút do dự tăng tốc chạy về phía trước.

Triệu Lan Hương cắn chặt răng, dùng hết sức lực đuổi theo, chạy đến bên cạnh Hạ Tùng Bách: “Anh sao lại không nói lời nào?”

Hạ Tùng Bách dừng lại, bất đắc dĩ mà nói: “Không cần lại đây.”

Anh đột nhiên tăng tốc mà chạy đi, chạy trốn được một khoảng xa thì nhảy vào trong dòng sông trong vắt, nước bắn lên tung tóe.

Triệu Lan Hương dừng lại, quỳ xuống nhìn cái đầu đen nhánh lộ bên trên mặt nước,  ói: “Anh đừng nghĩ quẩn trong lòng mà đi nhảy xuống sông, bản kiểm điểm vừa rồi viết rất tốt____”

Từ “A” nghẹn lại trong cổ họng, một mùi hôi thối bốc lên.

Hạ Tùng Bách lao xuống sông, chà xát mạnh vào mặt rồi bơi vào bờ.

Anh nhướng đôi lông mày sắc bén, hung dữ nói: “Em còn không đi, muốn nhìn anh tắm rửa sao? Anh muốn cởi quần áo......”

Triệu Lan Hương nhìn anh thực sự muốn cởi bở quần áo, gương mặt bỗng nhiên nổi lên một mảng đỏ ửng.

Cô đứng dậy dậm dậm chân, xoay người rời đi.

Hạ Tùng Bách nhẹ nhàng thở ra, anh thực sự rất sợ Triệu Lan Hương.

Chờ cô đi về rồi, Hạ Tùng Bách lúc này mới yên tâm mà cầm quần áo lên chà xát thân thể. Lại dùng tay múc một vóc nước trong lên ra sức chà sát khuôn mặt mình, rửa mặt xong lại tiếp tục gội đầu, rửa đến khi màu da lúa mạch trở thành màu hồng, chỉ kém chút nữa là lột một tầng da.

Mùi hôi thối đến chính anh còn ghét bỏ.

Hạ Tùng Bách tắm rửa một lúc lâu, ngẩng đầu lên dùng hai tay lau mặt, lúc mở mắt ra thiếu chút nữa bị hù chân tay co rút, chìm xuống đáy sông.

Anh nhìn thấy cô gái rõ ràng đã rời đi rồi lại trở về, khuôn mặt đỏ ửng đứng ở trên bờ, tỏ vẻ mặt bình tĩnh nói: “ Quần áo anh cởi ra để đâu vậy?”

“ Em mang theo chậu tắm, em giúp anh giặt sạch.”

Hạ Tùng Bách bị nhìn cả người nóng rát, giống như bị lửa thiêu, anh nghẹn nửa ngày mới nói ra một câu : “Tiểu lưu manh.”

Lỗ tai anh tức khắc đỏ bừng lên, cuống quít mà dùng nước sông che đi thân thể gầy yếu của mình.

Triệu Lan Hương tìm khắp nơi, rất nhanh liền tìm thấy quần áo bẩn của anh. Cô cũng không chê nó bẩn thỉu, móc ra xà phòng, nhanh nhẹn mang quần áo ra bờ sông giặt.

Đôi mắt đen láy của Hạ Tùng Bách âm trầm đến mức có thể nhỏ ra nước. Kỳ thật anh đã chà xát thân thể rất sạch sẽ từ trong ra ngoài và đang định mặc quần áo.

Triệu Lan Hương giặt sạch quần áo, vắt khô chúng và phơi ngay ngắn trên cây khô, sau đó cô xoay người rời đi.

Hạ Tùng Bách nhìn chằm chằm vào người đã đi xa, anh nắm lấy quần áo với một tốc độ đáng kinh ngạc và mặc chúng vào.

................

Phan Ngọc Hoa sau khi đọc bản kiểm điểm xong thì rất mất mặt, anh ta đi theo sau bà vợ mình mặt xám xịt trở về nhà.

Thím Phan hào hứng nói: “Tôi đã giúp ông chửi rủa người ta đó.”

“Lý nhị, Lý tam còn gánh mấy thùng nước tiểu tới, sau đó hắc hắc hắc. Ông có thấy không, có hả giận không.....”. Bà ta cười cười trông rất đáng khinh, trên mặt hiện lên vẻ cực kỳ đắc ý.

Lời nói của bà vợ nhà mình, phân nửa cũng không khiến trong lòng Phan Ngọc Hoa dễ chịu hơn chút nào, bởi vì vừa rồi ông ta đứng trước mặt người dân thôn Hà Tử làm bản kiểm điểm, cũng tiếp nhận trừng phạt của bí thư chi bộ! Giờ phút này, trong lòng ông ta vẫn chịu dày vò, đồng thời cũng hối hận, lại càng thêm chán ghét Hạ Tùng Bách.

Cả đời ông ta đều phấn đấu giữ gìn danh dự của mình trong sạch, cứ như vậy lại bị gán mác “Phần tử gây rối”.

Phan Ngọc Hoa trầm mặt xuống nói: “Đừng nói nữa, về nhà.”

Thím Phan nói: “Em gái đáng chết không có lương tâm của ông không biết trốn ở xó xỉnh nào rồi, cô ta đã từ trường học trở về, vừa rồi lúc ông đọc bản kiểm điểm tôi còn thấy cô ta, ông là anh trai của cô ta, cũng vì cô ta mới bị đình chỉ. Cô ta cũng không biết lại đây an ủi ông vài câu!”

Phan Ngọc Hoa quát một tiếng: “Bà mau đi tìm nó, nó mà dám đi tìm Hạ Tùng Bách, xem tôi đánh gãy chân nó.”

break
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Anh Rể Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng
Tập truyện: Nam Nhân Là Để Cưỡi (NP, Cao H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại, Cao H
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc