Nghe thấy lời nói của La Chinh, trên mặt đám người Tư Đồ Hạo Thiên đều hiện lên vẻ khen ngợi. Đương nhiên bọn họ biết La Chinh sẽ không để đối phương tự sát, chẳng qua đây là cách thăm dò hiệu quả nhất mà thôi.
Cường giả Sinh Tử Cảnh này vừa nghe thấy lời La Chinh nói thì hai mắt dần dần khôi phục lại vẻ sáng trong, nhìn chẳng khác gì người bình thường. Nhưng La Chinh đã ra lệnh2như vậy nên hắn bất chợt giơ tay ra, ngưng kết ra từng đường chân nguyên màu xanh, ngưng tụ lại thành một mũi nhọn, mắt thấy lập tức muốn đâm vào đầu mình.
Nếu tay hắn đánh xuống, khẳng định chết chắc.
Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, La Chinh lại thản nhiên ra lệnh, nói: “Dừng lại!”
Cường giả Sinh Tử Cảnh kia nghe thấy mệnh lệnh của La Chinh, đôi tay đang giơ lên cũng cứng tại trên không, ánh mắt nhìn8La Chinh như muốn hỏi ý kiến, dường như đang đợi La Chinh hạ mệnh lệnh.
“Được rồi, không cần tự sát. Nói cho ta biết tên của ngươi.” La Chinh hỏi.
Cường giả Sinh Tử Cảnh gật đầu, lập tức trả lời: “Ta tên là Tào Tuấn Phong.”
“Tốt lắm, đi theo ta.” La Chinh nói xong cũng không quay đầu lại mà bay xuống phía dưới, Tào Tuấn Phong cũng gật đầu, theo sát phía sau.
Ấn ký nô lệ này vô cùng đặc biệt,6sau khi bị biến thành nô dịch thì cũng không đánh mất bản thân, biến thành con rối, mà hắn vẫn có ý thức của bản thân mình. Chỉ cần không bị ảnh hưởng bởi mệnh lệnh của La Chinh thì Tào Tuấn Phong này vẫn giống như một người bình thường, người ngoài nhìn không ra manh mối gì.
Chỉ là hắn không thể làm trái với lời nói của La Chinh mà thôi.
Chưa tới một canh giờ mà mối nguy có thể3coi là lớn nhất trong Trung Vực từ trước tới nay cứ như vậy đã được hóa giải dễ dàng.
Tảng đá trong lòng nhóm người Thạch Khắc Phàm cũng đã rơi xuống.
Nhưng thực ra họ cũng không lo lắng gì lắm, bởi từ khi Tư Đồ Hạo Thiên dẫn đầu nhóm cường giả này đến Trung Vực thì cũng đã quyết định vận mệnh của đám người thần quốc Đại Vũ rồi.
Thực ra điều đám Thạch Khắc Phàm bọn họ càng rõ ràng5hơn chính là La Chinh đã thực sự trở thành người đứng đầu của Trung Vực rồi. Cho dù hắn không hề có dã tâm thành lập thần quốc, nhưng sự thực này lại không thể không thừa nhận.
Chẳng cần nói tới hơn trăm vị cường giả siêu cấp này, đơn giản chỉ lấy sức mạnh của La Chinh ra thì trong Trung Vực cũng không có ai có thể đối đầu với hắn.
Điểm này, chỉ cần là võ giả trong Trung Vực có tâm tư một chút thì đều hiểu rõ.
Hơn nữa, họ cũng cảm thấy may mắn, thật may khi mà La Chinh không có dã tâm thống nhất Trung Vực. Nếu La Chinh muốn lập thần quốc, còn ai có thể chống đối hắn được nữa chứ?
Chỉ có điều bọn họ không hiểu lắm. Cũng không phải La Chinh không có dã tâm, thực tế thì dã tâm của La Chinh còn lớn hơn rất nhiều so với bất kỳ ai trong Trung Vực này. Mục tiêu của hắn cũng không chỉ giới hạn trong Đại Thế Giới, hắn biết rõ tương lai của mình là ở khắp thiên hạ!
Chẳng qua mục tiêu này, hắn chỉ lặng lẽ đặt trong lòng mà thôi.
Giải quyết xong võ giả của thần quốc Đại Vũ, nhóm cường giả của Tư Đồ Hạo Thiên dường như cũng không nóng lòng quay lại đại lục Hải Thần…
Cho dù là Tư Đồ Hạo Thiên hay là võ giả Yêu Dạ tộc thì quả thực cũng say đắm bởi các loại thức ăn ngon và văn hóa trong thành Thiên Khải. Đại lục Hải Thần đã có Lưu Vũ trấn thủ, những cường giả này vốn cũng khó được hưởng thụ sự an nhàn thế này, vậy nên giờ đây họ đương nhiên phải nắm lấy cơ hội.
Chẳng qua La Chinh cũng không thể đợi được nữa. Hắn không biết rõ liệu Ninh Vũ Điệp có thể chống đỡ được bao lâu, xuất phát sớm một ngày thì nhiều thêm một phần hy vọng, cho nên La Chinh đã quyết định ngày đến tứ đại thần quốc là bảy ngày sau.
Tư Đồ Hạo Thiên nghe được kế hoạch của La Chinh thì vốn cũng muốn phái vài cường giả đi theo hắn cùng đến tứ đại thần quốc.
Nhưng La Chinh lại từ chối.
Tứ đại thần quốc hẳn là một đại lục lớn mạnh hơn đại lục Hải Thần, cường giả trong đó nhiều vô kể.
Dẫn một nhóm cường giả cường giả đến tứ đại thần quốc sẽ chỉ thêm phiền phức, đây không phải là kết quả mà La Chinh muốn thấy. Bây giờ hắn chỉ muốn kiếm đủ Sinh Mệnh Nguyên Thạch, cứu được Ninh Vũ Điệp. Đối đầu với tứ đại thần quốc? Hắn không hề có thù oán gì với tứ đại thần quốc, chỉ có ăn no rửng mỡ thì mới có thể làm vậy thôi.
Nếu La Chinh đã khăng khăng từ chối thì nhóm Tư Đồ Hạo Thiên cũng không đề nghị nữa. Họ quyết định khi hộ tống La Chinh rời đi thì cũng trở lại đại lục Hải Thần.
La Chinh cũng không đưa Ninh Vũ Điệp về Vân Điện, tuy Vân Điện an toàn, nhưng dù sao trong đó cũng còn một vài gia tộc đang rục rịch ngóc đầu dậy. Hiện tại La Chinh đang ở trong Trung Vực thì còn có thể trấn áp họ, không ai trong số đó dám làm bừa. Nhưng nếu La Chinh rời khỏi Trung Vực thì khoảng thời gian sau đó cũng rất khó nói. Lòng tham không đáy của con người luôn lớn lên theo thời gian.
So sánh ra thì đám Thạch Khắc Phàm cũng không hề có mâu thuẫn gì với Ninh Vũ Điệp. Với kết cấu của Trung Vực hiện tại thì cũng thừa sức bảo vệ Ninh Vũ Điệp.
Bảy ngày sau, trong điện Thiên Thần.
Khê Ấu Cầm nhẹ nhàng dựa vào phía sau La Chinh, trên mặt đều là vẻ lưu luyến.
Trong khoảng thời gian này, Khê Ấu Cầm cũng luôn cùng La Chinh ở trong điện Thiên Thần. Nhìn thấy La Chinh thở dài với Ninh Vũ Điệp, vẻ mặt rầu rĩ không vui, trong lòng nàng vừa ghen tỵ với Ninh Vũ Điệp, lại vừa đau lòng cho La Chinh.
Tiếc là nàng vốn không thể thay đổi được những điều này, nên cũng chỉ có thể vui vẻ chấp nhận. Nam nhân này vì một nữ nhân khác mà chuẩn bị đến một nơi xa mạo hiểm…
Cường giả trong thần quốc kia cường đại hơn võ giả trong Trung Vực đâu chỉ gấp trăm lần?
Chuyến đi này của La Chinh nguy hiểm đến mức dù Khê Ấu Cầm không quan tâm đến võ đạo cũng hiểu rõ.
“La Chinh, ta đi cùng ngươi được không?” Khê Ấu Cầm nhẹ nhàng nói. Nàng cố gắng để giọng nói của mình dịu dàng hơn một chút, bởi có lẽ như vậy, khả năng La Chinh sẽ nhận lời cũng lớn hơn một chút.
Trong khoảng thời gian này, ngoài việc chăm sóc La Chinh ra, Khê Ấu Cầm cũng thường xuyên trốn vào Tử Cực giới để tu luyện. Nàng không thích tu luyện, bởi việc tu luyện khô khan này là một loại giày vò đối với nàng. Nhưng nàng cũng hiểu rõ tiềm lực của bản thân.
Chỉ cần Khê Ấu Cầm tu luyện đến một bước nhất định, bỏ ra một cái giá lớn thì có thể kết nối với chân linh.
Mà chân linh trong Tử Cực giới đều có khả năng hủy trời diệt đất, nếu gặp nguy hiểm ở tứ đại thần quốc, ít nhất nàng cũng có thể giúp đỡ La Chinh!
“Không được.” La Chinh từ chối chắc như đinh đóng cột, không hề do dự.
Khê Ấu Cầm cũng đã sớm dự đoán rằng La Chinh sẽ từ chối, nên trên mặt cũng không hề có vẻ buồn bực, mà tiếp tục nhẹ nhàng nói: “Đồng ý với ta, được không?”
La Chinh thở dài một hơi, quay đầu lại nhìn nàng, đưa tay ra, nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt mềm mại của nàng, mỉm cười: “Trừ lần này ra!”
Lúc này, Khê Ấu Cầm mới bĩu môi, không tình nguyện nói thầm: “Lần tới không biết là lúc nào…”
“Sẽ không lâu đâu.” La Chinh an ủi.
Đối mặt với Khê Ấu Cầm, bây giờ La Chinh cũng nảy sinh một chút tình cảm. Có lẽ cô nàng này không hề linh động như Ninh Vũ Điệp hay Huân, ban đầu thậm chí còn vô cùng buồn bực, khiến người ta vô cùng bất mãn. Nhưng sau khi tính cách của nàng thay đổi thì lại khiến người khác rất yêu mến.
Ánh mắt Khê Ấu Cầm hơi ảm đạm, cúi đầu không biết nghĩ gì. Chỉ lát sau, dường như nàng nghĩ tới điều gì nên chợt ngẩng đầu lên cười nói: “Được. Vậy lần sau ngươi nhất định phải đồng ý với ta!”
“Đồng ý với ngươi cái gì?” La Chinh lại hỏi.
“Cho dù ta đưa ra yêu cầu gì, ngươi đều phải đồng ý!” Khê Ấu Cầm mỉm cười nói, trên gương mặt tao nhã kia tràn đầy vẻ nghiêm túc.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Khê Ấu Cầm, trái tim La Chinh đập mạnh một cái, hắn lặng lẽ gật đầu.
Tất cả các võ giả trong thành Thiên Khải, dù là người của Thương Minh hay không thì cũng đã ra ngoài nhìn lên bầu trời. Hôm nay chính là ngày hơn trăm cường giả kia rời đi.
Ba vị Minh chủ của Thiên Hạ Thương Minh đương nhiên muốn đích thân đưa tiễn.
Nhưng điều khiến người ta không còn gì để nói chính là nhóm Tư Đồ Hạo Thiên không hề mang lễ vật quý giá gì đi, mấy món bảo vật mà Thiên Hạ Thương Minh tặng đều bị họ khéo léo từ chối.
Dù sao trong Trung Vực, thánh khí hạ phẩm được xem như bảo bối, nhưng trong mắt Tư Đồ Hạo Thiên thì cũng chỉ như bảo vật bình thường. Vậy nên mấy thứ mà Thiên Hạ Thương Minh mang tặng, sao họ có thể để ý được?
Tuy nhiên điều khiến người ta cười khổ là mấy thứ đó Tư Đồ Hạo Thiên không cần, nhưng lại mang theo một vài nguyên liệu nấu ăn trong Trung Vực, thậm chí còn muốn xin vài đầu bếp nổi danh của Thương Minh…
Bản thân những đầu bếp này cũng là võ giả, chẳng qua chỉ là Tiên Thiên Cảnh mà thôi, lợi hại nhất cũng chỉ là Chiếu Thần Cảnh.
Nghe nói có thể đến một đại lục khác để chăm sóc những đại năng Thần Hải Cảnh này, những đầu bếp đó đương nhiên vui vẻ nhận lời. Một đời vất vả ở Thiên Hạ Thương Minh nhưng cũng chỉ là một đầu bếp mà thôi. Nếu chăm sóc những đại năng Thần Hải Cảnh này tốt, biết đâu họ vui vẻ thì lại giúp bản thân có hy vọng đột phá. Đối với những đầu bếp này, đây là một cơ hội khó có được.
Trước khi La Chinh rời đi, hắn liếc nhìn Ninh Vũ Điệp đang nằm trên giường một cái thật lâu. Đến khi hắn rời khỏi điện Thiên Thần, tất cả đau buồn và mất mát trên mặt đều biến mất không còn dấu vết, trở lại vẻ mặt cương nghị vốn có!
Sau đó, La Chinh mang theo người bị chính mình biến thành nô dịch – Tào Tuấn Phong, tụ họp với nhóm Tư Đồ Hạo Thiên rồi đi thẳng đến cực đông của Trung Vực.
Nhóm Tư Đồ Hạo Thiên quay về đại lục Hải Thần, còn La Chinh thừa dịp gió lốc Tinh Hải dừng lại để đi qua Bạo Loạn Tinh Hải, bước vào lãnh thổ của tứ đại thần quốc!
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com