Đương nhiên không phải là Thạch Khắc Phàm thương xót cho Vô Tâm thượng nhân. Chẳng qua hàng nghìn vạn, thậm chí hơn cả một triệu võ giả mới có thể có một đại năng Thần Hải Cảnh, để tu thành Thần Hải cần rất nhiều tài nguyên và thời gian, nhưng chỉ trong một thời gian ngắn ngủi mà lại ngã xuống như vậy, đương nhiên là khiến người ta cảm thán.
Đây là thế2giới võ giả. Cho dù ngươi có đặt chân vào Thần Hải, có thể xưng Hoàng xưng Đế thì cũng không thể trốn thoát khỏi vận mệnh bị giết.
Thực ra đại năng Thần Hải Cảnh rất khó bị giết chết. Cho dù là ở trong tứ đại thần quốc thì việc một vị đại năng Thần Hải Cảnh ngã xuống cũng là chuyện hệ trọng có thể kinh thiên động địa.
Lần này Vô Tâm thượng8nhân và Tinh Kiếm thượng nhân cũng quá mức sơ suất, để chín vị đại năng Thần Hải Cảnh bao vây chặt chẽ, gần như không có đường chạy trốn nên mới có thể rơi vào kết cục thê thảm như thế.
Kể ra thì trận chiến này mới chỉ kéo dài trong vài nén nhang đã bắt đầu rơi vào yên lặng.
Hai tay La Chinh chắp ra sau lưng, chậm rãi bay lên bầu trời,6cuối cùng đi đến trước mặt một vị cường giả Sinh Tử Cảnh.
Vị cường giả Sinh Tử Cảnh này đã trả lời câu hỏi của La Chinh nên đám Tư Đồ Hạo Thiên cũng tha mạng cho hắn.
Lúc này, mắt La Chinh thản nhiên nhìn chăm chú khuôn mặt hắn. Người này tốt xấu gì cũng cường giả đã vượt qua năm lần Sinh Tử Kiếp, mạnh hơn Thôi Tà tới ba phần. Nhưng lúc3này, đối mặt với Hư Kiếp Cảnh trung kỳ là La Chinh mà trên mặt lại lộ ra một chút e ngại.
Đương nhiên La Chinh biết điều mà người này e ngại không phải là mình mà chính là người phía sau.
“Ngươi… Ngươi đã đồng ý không giết ta…” Cường giả Sinh Tử Cảnh kia lắp bắp nói.
La Chinh gật đầu, sau đó lập tức cười nói: “Đúng là ta đã đồng ý không giết5ngươi, nhưng ta không thể mặc kệ cho ngươi tự do ở Trung Vực, lại càng không thể để ngươi trở lại thần quốc Đại Vũ. Ngươi… nghĩ cách đi?”
“Này!” Vẻ mặt cường giả Sinh Tử Cảnh kia đông cứng lại. Đây không phải ức hiếp người khác sao? Vốn dĩ hắn định nói những lời này, nhưng với tình hình trước mắt thì La Chinh có ức hiếp hắn cũng đã sao? Giết hắn chẳng qua cũng chỉ cần một ý nghĩ trong đầu, bởi dù sao La Chinh cũng không thề bằng tâm võ đạo.
Sau khi suy nghĩ, cường giả Sinh Tử Cảnh kia lại lập tức lắc đầu: “Ta không nghĩ ra cách nào cả!”
Nhưng vào lúc này, Tư Đồ Hạo Thiên ở phía sau La Chinh cách đó không xa lại cười nhạt: “Việc này chẳng phải rất đơn giản sao? Ngươi tự phế tu vi đi là được rồi.” Đề nghị này đơn giản mà tàn khốc.
Cường giả Sinh Tử Cảnh mà lại phế bỏ tu vi? Như vậy căn bản chẳng khác nào người chết. Tranh mệnh với trời đã phải trả giá lớn rồi, đột phá Sinh Tử là đã bắt đầu chống lại lẽ trời, thế nên dù có phế bỏ tu vi thì sau đó Tiểu Thiên Kiếp kia cũng sẽ không bị xóa bỏ!
Một khi Thiên Kiếp đã bắt đầu thì sẽ tuân theo các quy tắc nhất định mà giáng xuống, không thiếu kỳ nào, tuyệt đối không nhầm lẫn.
Lần Sinh Tử Kiếp gần đây nhất mà cường giả Sinh Tử Cảnh này đã vượt qua có lẽ cũng đã gần trăm năm, lần Sinh Tử Kiếp thứ sáu có lẽ không bao lâu nữa sẽ giáng xuống. Bản thân hắn cũng không nắm chắc có thể vượt qua được Sinh Tử Kiếp lần thứ sáu cho nên mới đi theo Vô Tâm thượng nhân đến Trung Vực. Thứ nhất, hắn cũng chỉ nghĩ là muốn đi theo Vô Tâm thượng nhân để có thể kiếm được chút cơ duyên. Thứ hai, nếu Vô Tâm thượng nhân đồng ý giúp hắn thì xác suất có thể vượt qua Sinh Tử Kiếp lần tới cũng tăng lên rất nhiều.
Bây giờ nếu phế bỏ tu vi, hắn chỉ là một người thường thì làm sao có thể đối đầu với lượt Sinh Tử Kiếp sắp tới?
Vậy nên khi nghe thấy lời nói của Tư Đồ Hạo Thiên, trong lòng cường giả Sinh Tử Cảnh kia đầy căm phẫn, hắn nói: “Phế bỏ tu vi của ta thì có khác gì chết!”
Tư Đồ Hạo Thiên cười lạnh: “Đề nghị này cũng không tồi. Giết ngươi là lựa chọn đơn giản nhất.”
La Chinh chớp mắt một cái, thản nhiên nhìn cường giả Sinh Tử Cảnh trước mắt. Chỉ cần hắn nói một câu thì Tư Đồ Hạo Thiên sẽ lấy đi tính mạng của hắn.
Thấy vẻ mặt này của La Chinh, cường giả Sinh Tử Cảnh kia liền nóng nảy. Hắn nói thì dễ nghe lắm, nhưng có ai lại thật sự không sợ chết? Huống hồ hắn đã vượt qua năm lần Sinh Tử Kiếp, nếu vượt qua Sinh Tử kiếp lần thứ sáu thì có thể bắt đầu tiến vào Thần Hải Cảnh, trước mắt hắn tiền đồ còn đang rộng mở!
Thời tiết không quá nóng, mà đối với cường giả Sinh Tử Cảnh thì dù có đặt mình vào trong biển lửa cũng vẫn có thể trấn tĩnh như thường. Nhưng lúc này, mồ hôi trên trán hắn lại chảy ra từng giọt. Sau khi suy nghĩ, cường giả Sinh Tử Cảnh này cắn răng nói một câu: “Ta có một cách!”
“Cách gì?” Ngược lại, La Chinh tò mò hỏi. Theo La Chinh nghĩ, phế bỏ tu vi của người này là việc phải làm, nếu thật sự không được thì cứ giết hắn vẫn sẽ an toàn hơn.
Dù sao đám người Tư Đồ Hạo Thiên cũng không có khả năng trấn giữ Trung Vực trong thời gian dài, bọn họ còn phải quay về đại lục Hải Thần. Đợi Tư Đồ Hạo Thiên đi khỏi thì làm gì còn ai có thể áp chế cường giả Sinh Tử Cảnh này?
“Trong Thần Quốc chúng ta có một loại bí pháp! Tên là ấn ký nô lệ! Ngươi hạ ấn ký nô lệ này lên ta!” Cường giả Sinh Tử Cảnh kia vội la lên.
“Ấn ký nô lệ?” Mắt La Chinh khẽ động.
“Đúng, hễ là người bị hạ loại ấn ký nô lệ này lên người thì không thể chống lại mệnh lệnh hay làm trái ý chủ nhân, sẽ hoàn toàn trung thành với chủ nhân của mình. Ngươi hạ loại ấn ký nô lệ này cho ta, ngươi sẽ là chủ nhân của ta!” Cường giả Sinh Tử Cảnh kia vội vàng nói.
“Ấn ký nô lệ này lợi hại như vậy sao?” La Chinh nhìn chằm chằm người nọ mà nói.
“Đúng vậy!” Đối phương nói một cách chắc chắn.
Ấn ký nô lệ trong miệng cường giả Sinh Tử Cảnh này đúng là vô cùng bá đạo. Chẳng qua sau khi bị hạ loại ấn ký này, mặc dù vẫn có thể giữ lại tư duy của chính mình, nhưng sẽ phục tùng chủ nhân vô điều kiện.
Không có vị võ giả nào lại cam tâm tình nguyện bị người khác hạ loại ấn ký nô lệ này lên người. Võ giả có tính tình cao ngạo một chút thì dù phải lựa chọn cái chết cũng sẽ không để bị hạ loại ấn ký nô lệ này. Đường đường là cường giả Sinh Tử Cảnh, có ai lại thích bị người khác coi như nô lệ, chỉ đông chỉ tây?
Chẳng qua vị cường giả Sinh Tử Cảnh này lại sợ chết. Tu vi bị phế bỏ cũng là chết, bị giết ngay tại chỗ cũng là chết, nhưng bị hạ ấn ký nô lệ thì sau này vẫn còn có thể sống qua ngày.
Hơn nữa sau này, biết đâu La Chinh thấy hắn đáng thương lại giải ấn cho hắn thì sao?
Cho nên dưới tình thế cấp bách, võ giả Sinh Tử Cảnh này mới nghĩ ra cách như vậy.
“Ngươi nói ấn ký nô lệ này thần kỳ như vậy, nhưng phải làm như thế nào?” La Chinh hỏi.
Võ giả Sinh Tử Cảnh kia nhanh chóng lấy ra một tấm thẻ bài bằng đá màu nâu nho nhỏ từ trong nhẫn tu di của mình, trên đó có vẽ một ký hiệu vô cùng tinh xảo.
Lúc La Chinh nhìn đến ký hiệu kia, mi tâm liền giật giật. Đây là… thần văn?
Lúc này, giọng nói của Thanh Long cũng vang lên: “Đúng vậy, đây là thần văn.”
“Vì sao ta chưa từng nhìn thấy loại thần văn này?” La Chinh nghi hoặc nói.
La Chinh tu luyện đồng thời nên cũng không bỏ qua thuật thần văn. Tuy thần văn mà Thanh Long truyền cho hắn vẫn chưa thể vẽ ra toàn bộ, nhưng nguyên lý và hình dạng của mỗi một bức thần văn, La Chinh đã nhớ kỹ trong đầu mình.
Mà bức thần văn này, căn bản La Chinh chưa từng nhìn thấy.
Thanh Long lại cười nhạt:“Ngươi chưa từng nhìn thấy cũng bình thường thôi, không phải toàn bộ thuật thần văn đều là của Long tộc ta. Thần văn ta truyền dạy cho ngươi đều là thần văn được truyền thừa từ Chân Long tộc, còn trong tay ngươi lại là bức thần văn được truyền thừa từ Nhân tộc. Tóm lại, cũng chỉ có Nhân tộc các ngươi mới có thể kích phát được loại thần văn này, biến người ta thành nô lệ… Khà khà.”
Thanh Long am hiểu thuật thần văn, nên dường như nó có chút khinh thường bức thần văn này.
“Chắc chắn không nhầm chứ?” La Chinh hỏi lại Thanh Long. Không bao lâu nữa, chắc chắn hắn sẽ đặt chân tới tứ đại thần quốc, nếu có một vị cường giả Sinh Tử Cảnh làm người dẫn đường thì cũng có thể tiết kiệm được không ít thời gian và công sức.
Nhưng nếu giao bản thân cho người này thì chẳng phải chỉ cần đám Tư Đồ Hạo Thiên vừa rời khỏi là Trung Vực sẽ bị hắn náo loạn sao? La Chinh cũng không hy vọng chuyện đó sẽ xảy ra.
Thanh Long gật đầu một cách vô cùng chắc chắn: “Đây là một ấn ký nô lệ hết sức phổ biến, sau khi nô dịch thì không thể phản kháng. Nhưng có một yêu cầu không thể thay đổi, đó là lực linh hồn của ngươi phải mạnh hơn đối phương. Nếu linh hồn của ngươi yếu hơn đối phương, thậm chí còn bị ấn ký nô lệ phản ngược lại.”
“Ta hiểu rồi.” Thật ra La Chinh khá tự tin với linh hồn của mình.
Đến Vô Tâm thượng nhân còn chỉ có linh hồn là Chiến Hồn Cảnh thì linh hồn của cường giả Sinh Tử Cảnh trước mặt này không thể mạnh hơn linh hồn của hắn được.
Vì thế, La Chinh liền nói với cường giả Sinh Tử Cảnh kia: “Nếu đã vậy, ta có thể nhận ngươi làm nô dịch.”
Lúc này, trên mặt cường giả Sinh Tử Cảnh kia lại hiện lên vẻ không cam lòng. Nhưng giờ hắn có muốn hay không thì cũng không có lựa chọn nào khác, chỉ đành bất mãn ném thẻ bài đá màu nâu kia cho La Chinh.
La Chinh vuốt ve thần văn bên trên một chút rồi rót chân nguyên vào đó. Trong nháy mắt đã kích hoạt được ấn ký nô lệ, sau đó hắn lập tức bắn ấn ký nô lệ kia xuyên qua đối phương.
Khi ấn ký kia dán lên trán cường giả Sinh Tử Cảnh thì tỏa ra một chút ánh sáng. Đợi sau khi ánh sáng trên trán hắn biến mất hoàn toàn, hai mắt hắn liền ngây dại ra, đồng thời gật đầu nói với La Chinh: “Chủ nhân của ta, ngươi có gì phân phó?”
La Chinh mỉm cười, mở miệng nói: “ Ta muốn ngươi tự sát.”
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com