Đối với người thân nhất của mình, La Chinh không hề giấu giếm, bao gồm cả mệnh Đại Thế Chi Tranh của bản thân mình và có thể La Yên là người dẫn đường cho mình hắn cũng nói ra. Mấy thứ này La Chinh cũng không rõ lắm, chỉ là nghe nói rồi suy đoán thêm mà thôi. Nhưng hắn muốn La Yên hiểu được, vận mệnh của hắn và nàng là như vậy…
Muốn nắm chắc được vận mệnh của chính mình trong tay, nhất định2phải có đủ thực lực. Chỉ tiếc là bây giờ hắn chưa đủ lớn mạnh, còn thiếu nhiều lắm!
Đã không thể thay đổi vận mệnh của mình thì cũng không thể thay đổi được vận mệnh của La Yên, cho nên hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn La Yên bị đưa đi mà không hề có sức phản kháng.
La Chinh chậm rãi kể lại, La Yên thì yên lặng lắng nghe. Khi La Chinh nói tới mấy chỗ nguy hiểm, nàng thường trợn mắt lên, lấy8bàn tay nhỏ bé che miệng lại, vẻ mặt lo lắng.
Làm sao La Yên có thể tưởng tượng được rằng trong khoảng thời gian này ca ca đã trải qua nhiều chuyện như vậy, hơn hết tất cả những điều này đều là vì nàng.
Sau khi La Chinh nói xong, La Yên thở dài một hơi. Nàng đã mơ hồ hiểu được vận mệnh của mình và La Chinh.
Một đời của hai huynh muội họ đã được định trước rằng phải đứng lên đấu tranh, chỉ là6trái ngược với La Chinh, La Yên vẫn hạnh phúc hơn một chút.
Ít nhất thì… nàng cũng chỉ cần đứng ở một nơi, lẳng lặng đợi ca ca.
Còn La Chinh lại lấy máu và tính mạng ra để đấu tranh. Trên cùng một con đường vận mệnh này, chỉ cần bước sai một bước thì sẽ rơi vào vực sâu muôn đời, muôn kiếp không trở lại được.
“Xin lỗi, muội hiểu rồi.” Vành mắt La Yên hơi ửng đỏ.
Nhưng La Chinh lại thản nhiên cười nói: “Người3nên nói xin lỗi phải là ca mới đúng. Ca ca thật vô dụng. Nếu ca có thực lực mạnh mẽ thì đừng nói là người thanh niên kia, cho dù là ông trời, ca cũng sẽ không nể nang!”
Nghe thấy La Chinh nói như vậy, La Yên bỗng cười: “Muội tin! Thể nào cũng sẽ có một ngày ca ca như vậy!”
Lúc này, trong hai mắt La Yên tràn đầy tin tưởng.
Bởi vì thời gian đoàn tụ ngắn ngủi nên hai huynh muội có vẻ lại5càng quý trọng hơn. Sau khi chậm rãi đi vòng trên đường nhỏ trong rừng, hai người không tình nguyện vào trong điện Hư Linh.
Sau khi vào trong đó, ánh mắt La Chinh dừng trên mặt người thanh niên kia, lập tức lạnh lùng nói: “Ta có thể để ngươi đưa La Yên đi.”
Nhưng người thanh niên cười nhạt: “Ngươi không có năng lực để từ chối.”
Trong mắt La Chinh chợt lóe, gắt gao nhìn chăm chú vào đối phương: “Ngươi nói đúng. Bây giờ ta không có, nhưng cuối cùng thể nào ta cũng sẽ có. Nếu La Yên có xảy ra bất kỳ sơ xuất gì, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
La Chinh không cảm nhận được thái độ thù địch quá lớn ở người thanh niên này, thực lực người thanh niên đưa La Yên đi này cũng hoàn toàn khác biệt, cho nên lời nói của La Chinh cũng có vài phần tạm bỏ qua.
Không ngờ người thanh niên này lại mỉm cười: “Trái lại, ta rất mong chờ ngày đó. Đến lúc đó ngươi có thể đánh một trận với ta.”
Lông mày La Chinh nhướng lên. Khoảng cách giữa hắn và người thanh niên này quá lớn, không biết ngày đó là ngày tháng năm nào, nói nhiều hơn nữa cũng không có giá trị gì.
Đúng lúc này, La Chinh bỗng nhớ đến một chuyện. Những người khác không giải quyết được chuyện này, nhưng với khả năng của người thanh niên trước mắt, chắc chắn sẽ có cách!
Hiện giờ, lực sinh mệnh của Ninh Vũ Điệp đã khô cạn, muốn khiến lực sinh mệnh của nàng khôi phục lại chắc không phải chuyện gì quá khó? Có lẽ chỉ là việc giơ tay nhấc chân.
Trước nay La Chinh luôn không muốn mở miệng cầu xin người khác, nhưng chuyện trước mắt liên quan đến Ninh Vũ Điệp, nên cho dù thế nào thì hắn cũng phải hạ mình!
Nghĩ đến đây, La Chinh bỗng nhiên nói với người thanh niên: “Ta còn một chuyện muốn nhờ.”
“Cứ nói.” Người thanh niên kia thản nhiên cười nói, thực sự vô cùng kiên nhẫn.
La Chinh lập tức nói lại chuyện của Ninh Vũ Điệp một lần.
“Gió Sinh Tử, luật nhân quả. Ha ha.” Trên mặt người thanh niên kia lộ vẻ tươi cười muốn ăn đòn: “Ta thực sự có thể dễ dàng giải được luật nhân quả cấp bậc này, nhưng… ta sẽ không giúp ngươi.”
“Vì sao?” La Chinh nhướng mày lên, tiếp tục hỏi.
“Bởi vì đây cũng là số mệnh của ngươi!” Người thanh niên thản nhiên nói: “Ta không thể can thiệp quá nhiều, điều này là phạm quy. Ngươi tự cố gắng thôi, còn La Yên, ta phải đưa đi rồi!”
Đây cũng là số mệnh của ta sao…
La Chinh cúi đầu suy nghĩ một lúc, đúng lúc này thì cảm thấy có một đôi tay nhỏ bé lành lạnh bỗng nhiên ôm lấy cổ mình, sau đó La Yên hôn một cái lên mặt hắn.
Sau khi biết rõ vận mệnh của ca ca và mình, dường như La Yên chợt trở nên hiểu chuyện hơn, hoặc nên nói rằng nàng đã hiểu rõ vận mệnh của bản thân.
Nàng biết ca ca đã tốn rất nhiều tâm tư, nàng không muốn tạo thêm gánh nặng tâm lý gì cho hắn nên mới bày ra mặt tích cực của bản thân. Nàng mỉm cười nói: “Ca ca, cố lên nhé!”
Nhìn nụ cười tươi đầy tự tin của La Yên, sao La Chinh lại không nhìn ra được tâm tư của nàng? Cho dù trong lòng hắn đang chồng chất phiền muộn, nhưng vẫn cười gật đầu. Nếu La Yên đã muốn mình vui vẻ, hắn nhất định phải vui vẻ một chút!
Khi người thanh niên kia chuẩn bị đưa La Yên rời đi, Ngao Tường ở bên cạnh bỗng nhiên mở lời: “Tiền bối, có thể giúp Tiểu Ngọc giải phong bế sáu giác quan không?”
Người yêu Ngao Tường bây giờ vẫn bị phong bế sáu giác quan, việc giải pháp phong bế sáu giác quan này rất phiền phức, thậm chí còn có thể xuất hiện một chút nguy hiểm. Nếu người thanh niên này thuận tay giải phong ấn cho Tiểu Ngọc thì sẽ không cần tốn công nữa. Hơn nữa, còn có thể khiến Tiểu Ngọc tỉnh lại sớm hơn.
Với lời đề nghị của Ngao Tường, người thanh niên kia không hề từ chối. Hắn chỉ không muốn can thiệp vào vận mệnh của La Chinh, còn người khác thì không sao cả, vì vậy hắn tùy tay vung một cái, cũng giải phong ấn cho Tiểu Ngọc.
Thấy vậy, Ngao Tường lập tức mừng rỡ, suýt chút nữa thì quỳ xuống trước mặt người thanh niên kia.
Người thanh niên kia cũng không nói nữa, nắm chặt lấy tay La Yên, cười tươi đáp lại La Chinh, sau đó nói ngay: “Cố gắng lên. Nhóc con, đừng khiến ta thất vọng.”
Một lát sau, La Yên và người thanh niên kia biến mất khỏi đại sảnh điện Hư Linh. Hai người cứ thế biến mất một cách kỳ lạ, không hề có lối đi không gian, cũng không hề xé rách không gian. Thậm chí ngay cả một chút chấn động của quy tắc không gian cũng không có, cũng càng không hiểu người thanh niên này rốt cuộc đã làm như thế nào.
Sau khi người thanh niên đó rời đi, La Chinh vẫn còn đứng sừng sững trong đại sảnh rất lâu, còn Ngao Tường ở cách đó không xa lại là vẻ mặt mừng rỡ nói chuyện gì đó với người yêu hắn.
Ngao Tường thân là thiên tài cấp Thần, số mệnh cũng nhiều ngang trái. Năm đó, suýt chút nữa chết trong tay Tư Diệu Linh ở đại hội võ đạo, hiện tại có thể cứu được người yêu mình về, coi như cũng được mãn nguyện.
Hắn có thiên phú cấp Thần, sau này chắc chắn cũng sẽ được Thiên Hạ Thương Minh trọng dụng. Bây giờ tai họa ngầm của Thiên Tà Tông đã bị trừ khử, với thiên phú của hắn, sau này trưởng thành lên thì rất có khả năng sẽ trở thành người gánh vác nhiệm vụ quan trọng của Thiên Hạ Thương Minh.
Lần này đến Hư Linh Tông tuy đã cứu được muội muội của mình, nhưng vẫn phải đối mặt với ly biệt. Thế nên trên đường trở về, cảm xúc của La Chinh vẫn rất nặng nề.
Chuyện Thiên Tà Tông dừng lại ở đây, coi như là tuyên bố kết thúc một giai đoạn.
Chiến tranh tông môn càn quét bừa bãi hết hơn nửa Trung Vực cũng tuyên bố chấm dứt.
Chẳng qua trên thực tế, mối nguy cũng không hề được giải trừ. Chính sự uy hiếp của thần quốc Đại Vũ giống như một thanh kiếm sắc bén treo trên đỉnh đầu mọi người. Mà bây giờ, thanh kiếm này có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.
Trước khi đến Hư Linh Tông, Thạch Khắc Phàm cũng biết La Chinh nhớ mong muội muội của hắn nên không trao đổi quá nhiều về việc này.
Lúc này, sau khi đã trở lại Thiên Hạ Thương Minh, Thạch Khắc Phàm mới trao đổi với La Chinh.
Trước đó, nghe giọng điệu của La Chinh thì dường như hắn có cách đối phó. Nhưng chẳng qua Thạch Khắc Phàm nghĩ mãi cũng không ra, La Chinh làm thế nào để đối mặt với những đại năng Thần Hải Cảnh của thần quốc Đại Vũ?
Sau khi biết được nỗi lo lắng của đám Thạch Khắc Phàm, La Chinh thản nhiên cười nói: “Thạch minh chủ, ta đương nhiên có cách ứng phó với chuyện này. Lượng người của Thiên Hạ Thương Minh các ngươi trải rộng khắp Trung Vực, vẫn mong để ý giúp ta xem có kỳ nhân* nào có thể điều trị cho Ninh Vũ Điệp không.”
*Kỳ nhân: những người vô cùng tài giỏi, sống lạ đời trong thiên hạ.
Nhìn thấy vẻ mặt La Chinh tự tin như vậy, ba vị Minh chủ lại càng thấy khó hiểu. Trước đây, hắn đối đầu với Thôi Tà đã phải tốn nhiều sức lực như vậy, giờ lại phải đối mặt với cường giả Thần Hải Cảnh mà lại chắc chắn như thế, rốt cuộc La Chinh còn cất giấu điều gì?
Chẳng lẽ La Chinh vẫn giữ lại sức mạnh có thể đối đầu với cường giả Thần Hải Cảnh?
Không thể nào!
Nếu như vậy, La Chinh đã không trơ mắt để Thôi Tà thi triển gió Sinh Tử, khiến Ninh Vũ Điệp rơi vào tình cảnh hiện tại!
Nhưng ngoài điều này ra, còn điều gì có thể giải thích được sự tự tin của La Chinh?
Ba vị Minh chủ tỏ vẻ vô cùng bất ngờ, nhưng nghĩ đến chuyện La Chinh chưa từng khiến họ thất vọng, nên vẫn nghĩ có lẽ hắn thực sự có cách.
Vì vậy, Thạch Khắc Phàm nhận lời, Thiên Hạ Thương Minh sẽ phát động tất cả nhân lực, chiêu cáo thiên hạ, thông báo cho kỳ nhân trong thiên hạ nghĩ cách để cứu lấy tính mạng của Ninh Vũ Điệp!
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com