BÁCH LUYỆN THÀNH THẦN

Chương 741 - Dốc Bầu Tâm Sự

Trước Sau

break
Trong sinh mệnh ngắn ngủi của hai huynh muội này cũng coi như là số mệnh trêu ngươi.

Kể từ lúc trưởng thành, hai người xa cách thì nhiều mà ở bên nhau chẳng được bao lâu, hơn nữa mỗi lần2gặp nhau đều phải vượt qua vô số trở ngại.

Có điều, một vị võ giả khi trưởng thành, trừ khi cực kỳ may mắn và giành được ưu thế ra thì tuyệt đối không thể chạy thoát khỏi số phận8của bản thân.

Theo lời những người đó đã nói, La Yên là người dẫn đường của La Chinh, hay cũng là kim chỉ nam trong miệng bọn họ. Cuộc đời mỗi người, từng bước từng bước đều hướng tới một6mục đích cuối cùng.

Lúc ở La gia, mục đích của La Chinh là tới Thanh Vân Tông tìm muội muội. Sau khi tìm được La Yên rồi, mục đích của hắn chính là cứu được nàng. Cuối cùng, La Chinh3dựa vào thành tích kinh người mà đưa muội muội ra khỏi Luyện Ngục Sơn.

Không ngờ sau giây phút đoàn tụ ngắn ngủi lại là sự chia ly mấy năm, tới tận bây giờ mới có thể gặp lại nhau.

Bởi5vì bị phong bế sáu giác quan nên La Yên không cảm nhận được sự trôi đi của thời gian, trí nhớ của nàng vẫn dừng lại ở thời điểm hơn hai năm trước.

Khi đó La Yên đang tuyệt vọng cỡ nào? Trong lòng nàng chỉ nghĩ đến chuyện ca ca có thể cứu được mình ra khỏi tay Thôi Tà hay không mà thôi.

Mặc dù nàng ôm ấp hy vọng, nhưng trong lòng cũng hiểu rõ thực lực và địa vị của Thôi Tà. Đương nhiên ca ca trời sinh đã có tư chất hơn người, nhưng dù sao đó cũng là Đông Vực, ca ca có thể đối địch với những thiên tài trong Đông Vực, nhưng dõi mắt ra Trung Vực thì vẫn chẳng thấm vào đâu. Thực lực của ca ca sao có thể đối kháng với Thôi Tà?

Nàng tuyệt đối không ngờ bản thân vừa mở mắt ra đã có thể nhìn thấy ca ca đang đứng ngay trước mặt, trong đôi mắt đen láy của nàng cuộn lên từng cơn lốc xoáy, lấp lánh sự mừng rỡ, kinh ngạc nhìn La Chinh.

La Chinh mỉm cười chậm rãi bước về phía La Yên, vươn tay ôm lấy thân thể gầy yếu, nhỏ nhắn của nàng.

La Yên vùi đầu vào lòng La Chinh, trong lòng vẫn có chút không dám tin mình đã trở về bên cạnh ca ca. Thậm chí nàng còn suy đoán, không biết có phải ca ca đã trao đổi điều kiện gì đó với Thôi Tà nên hắn mới để ca ca gặp mặt nàng hay không? Song trong nội tâm nàng lại càng nhiều nghi hoặc hơn. Vì sao La Chinh có thể xuất hiện ở nơi này?

“Ca ca, Thôi Tà…” La Yên do dự không dám hỏi vấn đề này, nàng sợ đáp án của nó. Hay là La Chinh chỉ gặp mặt mình một lần, chứ thực tế vận mệnh của nàng vẫn chẳng hề thay đổi?

Nhưng La Yên vẫn là một võ giả kiên cường, có một vài vấn đề nàng bắt buộc phải đối mặt.

La Chinh nói khẽ bên tai La Yên: “Ta giết hắn rồi.”

La Yên sững sờ ngẩng đầu, run giọng hỏi: “Ca ca…”

“Thật đấy, chính tay ta đã đâm hắn.” La Chinh vuốt tóc La Yên. Không biết có phải do bị phong bế sáu giác quan hay không mà hai năm qua thân thể muội muội cao lên không ít, nhưng vóc người càng lộ rõ vẻ gầy gò, mái tóc cũng có chút khô. Thấy muội muội như thế, sao La Chinh có thể không đau lòng được?

La Yên nhếch miệng, trong mắt là vẻ không tin.

Nàng là muội muội của La Chinh, đối với lời nói của ca ca, nàng luôn tin tưởng vô điều kiện. Chỉ có điều, lời La Chinh thật sự như sét đánh ngang tai, rất khó khiến người ta tin.

Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, phần lớn mọi người đều sẽ không tin.

Ba năm trước, La Chinh vẫn chỉ là một võ giả Tiên Thiên Cảnh, hai năm trước mới bước vào Chiếu Thần Cảnh. Nhưng chỉ trải qua hai năm ngắn ngủi, La Chinh đã giết chết người đứng đầu Trung Vực, đây không phải là chuyện không thể tưởng tượng nổi mà là chuyện hoang đường.

Thử so sánh một chút thì thấy, những võ giả sống trên trăm năm, thậm chí mấy trăm năm kia có thể làm được việc này không? Vị đứng đầu Thiên Hạ Thương Minh kia có hơn một nghìn năm tuổi thọ mà có thể làm được như vậy không?

Đây chính là nguyên nhân khiến La Yên không thể tin được.

Nơi này chính là Trung Vực, không phải Đông Vực!

Thấy vẻ mặt này của La Yên, La Chinh khẽ mỉm cười, ánh mắt lộ rõ sự chân thành: “Ca ca sẽ không lừa muội, Thôi Tà thật sự đã chết rồi, bị ta đích thân giết chết.”

“Muội tin!” Nếu La Chinh đã nói vậy, sao La Yên còn có thể còn tỏ vẻ hoài nghi? Chẳng qua nàng vẫn có chút lo lắng mà hỏi: “Ừm… Ca, ca có thể mang muội đi ư?”

Nếu Thôi Tà đã chết, nàng đương nhiên có thể bình yên vô sự trở lại bên ca ca. Mặc dù sáu giác quan của La Yên bị phong bế, nhưng đầu óc nàng vẫn khá nhanh nhạy, lúc đắm chìm trong thế giới nội tâm của mình, đây chính là điều mà nàng hy vọng nhất.

Không ngờ La Chinh lại lắc đầu nói: “Không thể.”

Mặt La Yên biến sắc, hơi cao giọng thảng thốt: “Tại sao?”

Lúc này La Chinh bỗng nhiên quay đầu lại hỏi: “Có thể cho ta thêm chút thời gian không?”

Người thanh niên kia trái lại khá kiên nhẫn, chỉ khẽ cười: “Đối với ta mà nói, thời gian chỉ là hạt bụi mà thôi…”

Cổ nhân nói thời gian là vàng, nhưng là đối với những người đã sống vô số năm như hắn thì quãng thời gian hàng trăm vạn năm, ngàn vạn năm cũng chỉ giống cát bụi.

“Cảm ơn.” La Chinh lãnh đạm nhìn người thanh niên kia người một cái, sau đó kéo tay La Yên đi ra khỏi điện Hư Linh.

Mặc dù Hư Linh Tông bị Thiên Tà Tông công phá, nhưng nó cũng được Thiên Tà Tông lựa chọn làm tổng bộ tạm thời nên cảnh vật xung quanh vẫn được bảo trì khá tốt, không giống như thành Hư Thiên bị các võ giả độc lập đánh cướp, cuối cùng bị thiêu cháy thành tro bụi.

Bước ra khỏi điện Hư Linh, trước mắt họ là cảnh sắc non xanh nước biếc trải dài tít tắp.

Huynh muội hai người sánh vai đi trên con đường mòn trong rừng, vẻ mặt La Chinh khá bình tĩnh, nhưng La Yên lại tràn đầy u sầu. Trong lòng nàng chỉ có một câu hỏi cứ lặp đi lặp lại: Vì sao ca ca không thể dẫn mình rời đi?

“Vì sao không thể dẫn muội đi?” Sau khi đi một đoạn ngắn, La Yên dừng bước, trong mắt chất chứa sự oán trách, nhưng giọng điệu lại thấp thoáng ý làm nũng.

La Chinh ngẫm nghĩ giây lát rồi đáp: “Người thanh niên trong điện kia muốn dẫn muội đi.”

“Muội không muốn.” La Yên lắc đầu, nàng đã đợi lâu như vậy, thậm chí ca ca đã giết chết Thôi Tà rồi mà vẫn không thể đưa mình đi, làm sao tâm trạng La Yên có thể tốt cho được?

Đối với La Yên, La Chinh cực kỳ có lòng kiên nhẫn, nàng chính là muội muội duy nhất của hắn.

Hắn cười khổ nói: “Nhưng ca không đánh lại hắn, hắn rất lợi hại…”

“Lợi hại hơn thì sao? Chẳng lẽ hắn còn lợi hại hơn Thôi Tà ư?” La Yên hỏi ngược lại.

La Chinh thở dài một hơi: “Đúng, hắn lợi hại hơn Thôi Tà rất nhiều, rất nhiều, rất nhiều…”

“Vậy hiện tại chúng ta có thể chạy trốn mà!” Miệng La Yên méo xệch. Người thanh niên kia vừa rồi không hề trói tay trói chân bọn họ, nàng nghĩ mãi mà không rõ, thực lực của La Chinh và người thanh niên kia rốt cuộc chênh lệch thế nào!

Chạy trốn…

La Chinh lắc đầu.

Đối mặt với cường giả cấp bậc này, hắn căn bản không có cơ hội chạy trốn.

Hơn nữa, hắn có thể dẫn La Yên trốn đi đâu?

Không biết thanh niên kia là người nơi nào, nhưng tuyệt đối không phải kẻ ẩn mình trong nhóm cường giả nơi Trung Vực, rất có khả năng hắn là người Thượng Giới.

Theo La Chinh được biết, cường giả Thượng Giới muốn xuống Hạ Giới sẽ phải chịu nhiều trói buộc, trừ phi xuất thân vốn là cường giả của Đại Thế Giới mới có thể tùy ý ra vào, nếu không sẽ phải chịu sự bài xích của Đại Thế Giới!

Cho nên võ giả trên Thượng Giới vốn được gọi là kẻ địch của chúng sinh!

Sau khi giáng trần, bản thân không những sẽ trở thành kẻ địch của muôn loài mà còn gặp phải nhiều hạn chế…

Nhưng người thanh niên kia căn bản không hề chịu sự bài xích của Đại Thế Giới, rất có thể ngay cả Đại Thế Giới cũng không dám coi hắn là kẻ địch mà thậm chí còn sợ hãi người đó!

Cho dù hắn chạy trốn tới đại lục Hải Thần thì sợ rằng thanh niên kia cũng có thể tóm được bọn họ chỉ trong nháy mắt.

Cho nên khi La Chinh đề nghị ra ngoài nói chuyện với La Yên một chút, người thanh niên kia mới không thèm để ý, bởi căn bản hắn không sợ La Chinh dẫn La Yên chạy trốn.

“La Yên, muội có muốn nghe những chuyện ca ca đã trải qua trong hai năm qua không?” La Chinh đột nhiên hỏi.

“Dạ!” mặc dù La Yên đang vô cùng sầu muộn, song nàng thật sự rất quan tâm đến những gì La Chinh đã trải qua trong hai năm qua, và vì sao có thể giết chết Thôi Tà chỉ trong thời gian ngắn ngủi như thế!

“Thật ra thì… hai năm trước ca đã gặp muội một lần rồi, đó là trong đại hội võ đạo ở thành Thiên Khải. Đáng tiếc, khi đó muội đã bị phong bế sáu giác quan…” La Chinh nói.

“A…” La Yên kinh ngạc, không ngờ ca ca lại gặp mình ở đó.

Trên con đường mòn trong rừng này, La Chinh đã nhẹ nhàng kể về chuyện mình vượt qua Thử Luyện Giả Chi Lộ, bước vào Vân Điện, tham gia đại hội võ đạo, tranh đoạt Thăng Long Đài, giết chết Tư Diệu Linh, thắp sáng Tiên Mộ Linh Đăng, bước lên đại lục Hải Thần…

Đủ mọi chuyện, không hề che giấu hay úp úp mở mở, tất cả đều nói cho La Yên nghe.

Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com

break
Cậu Thật Hư Hỏng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Hào Môn
Thiếu Phụ Khuê Phòng Và Thiếu Gia Hắc Đạo
Ngôn tình Sắc, Đô Thị, 1x1
Chỉ Mê Đội Trưởng Đội Bóng Rổ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc