Những lời đồn kia cũng không sai, Huyền Minh Tử Quang đúng là được phóng ra từ khu vực trung tâm, chính xác là phóng ra từ điểm đỏ kia!
Sương mù bay lên, che đi Huyền Minh Tử Quang này, khiến cho toàn bộ Huyền Minh Tử Quang trong động Huyền Minh bị suy yếu. Chính vì vậy mà rất nhiều sinh linh trong tháp Tội Ác mới có cơ hội tiến vào động.
Nhưng bây giờ, mọi người đã dần tới gần điểm đỏ, Huyền Minh Tử Quang cũng càng ngày càng mãnh liệt hơn, sự2uy hiếp cũng càng lúc càng lớn đối với mọi người!
Hiện tại bởi vì sương mù còn rất dày, cho nên bọn họ còn có thể miễn cưỡng ngăn cản được Huyền Minh Tử Quang. Nhưng càng lúc càng tới gần điểm đỏ kia, uy lực của Huyền Minh Tử Quang càng lúc càng lớn, đến lúc đó bọn họ làm sao có thể ngăn cản?
Sau khi xuất hiện vấn đề này, bước chân của mọi người lại bắt đầu chần chừ hơn…
Trước đây bọn họ nghĩ, không phá thì không xây được, cùng lắm thì5cứ đi thẳng về khu vực trung tâm thôi, biết đâu liều mạng còn có thể có một cơ hội tìm được đường sống!
Nhưng bây giờ bọn họ đã hiểu, nếu bọn họ cứ tiếp tục tiến thẳng như vậy, chẳng nói trước được ở trung tâm có thứ mạnh mẽ gì tồn tại, chỉ riêng với Huyền Minh Tử Quang kia thôi đã có thể lấy mạng mọi người rồi!
“Ta không đi! Đi nữa chỉ có chết. Chỉ với Huyền Minh Tử Quang thôi là đã có thể giết chết ta rồi!” Huyết La Thiên6đặt mông ngồi xuống mặt đất.
Mọi người cũng dừng bước, tuy Huyết La Thiên nhát gan, nhưng quả thật hắn nói không sai, ở đây không ai có thể ngăn cản được Huyền Minh Tử Quang…
Lúc này Vân Lạc liếc nhìn Huyết La Thiên, có lẽ nàng cũng có chút mệt mỏi nên kéo váy dài ngồi xuống bên cạnh La Chinh, thì thào nói: “Có đi hay không cũng thế thôi.”
“Có ý gì?” Mông Xung hỏi.
Vân Lạc ôm đầu gối của mình, thản nhiên nói: “Lát nữa các ngươi sẽ biết.”
Mông Xung cũng đã quen5với tính tình khó hiểu này của Vân Lạc nên cũng không tiếp tục hỏi nữa. Mọi người đã đi đường cả buổi, cho nên tạm thời nghỉ ở đây.
Lăng Yên móc một túi nước ra khỏi nhẫn tu di, ngửa đầu uống, mọi người cũng thừa dịp thoải mái một chút.
Thế nhưng chưa nghỉ được bao lâu, khóe miệng Triệu Phần Cầm đã run lên liên hồi, hắn tiếp tục chỉ vào chân trời nói: “Cái… cái điểm đỏ kia, hình như lại biến lớn…”
Mọi người đều ngẩng đầu nhìn, quả nhiên! Dù cho mọi3người cũng không di chuyển thì cái điểm đỏ kia vẫn biến lớn!
“Thế này… thế này là sao?” Huyết La Thiên bưng đầu, mặt mũi tràn đầy vẻ tuyệt vọng.
Liên tưởng đến lời Vân Lạc vừa nói, Mông Xung nhìn chằm chằm vào nàng, lạnh giọng: “Ngươi đã biết trước?”
Vân Lạc gật đầu: “Đúng. Cho dù chúng ta không di chuyển thì ở trong quy tắc không gian cũng sẽ bị kéo qua…”
Bây giờ mọi người mới hiểu, sương mù này chính là một cái bẫy cát lún cực lớn! Chỉ cần bước vào trong một bước thì sẽ không có cách nào thoát ra nữa, có giãy giụa thế nào thì cũng vô ích. Hơn nữa, càng giãy giụa thì lại càng lún xuống nhanh hơn!
Phát hiện này lại một lần nữa kéo tinh thần của cả đám chìm xuống đáy vực.
Nhìn thấy vẻ bình thản của Vân Lạc, lông mày Mông Xung bỗng giật giật: “Ngươi… vì sao không sợ?”
Huân lạnh giọng nói: “Nàng đương nhiên không sợ!”
“Vì sao? Chẳng lẽ nàng có phương pháp tự bảo vệ mình hay sao?” Mông Xung lại hỏi.
Huân không trả lời hắn, thật ra nàng muốn nói, Vân Lạc này chẳng qua chỉ là một phân thân trong đại quân trăm vạn phân thân mà thôi, cho dù có bỏ mạng thì với Vân Lạc mà nói cũng không đáng để gọi là tổn thất.
Sau khi mọi người nghỉ ngơi xong, Lăng Yên nói: “Tiếp tục lên đường!”
Mọi người lại trầm mặc tiếp tục đi, nhưng mới vừa đi không được bao lâu, phía trước lại xuất hiện đồ vật mà trước đây không có. Một vài món đồ màu trắng rải rác ở con đường phía trước!
Đợi mọi người đến gần xem xét thì đó lại là từng bộ hài cốt! Hài cốt rải rác khắp nơi…
“Đây… đây là… hài cốt của con người!” Triệu Phần Cầm thốt lên.
Chu Chử Hạc cũng cúi đầu, thò tay chụp một bộ hài cốt. Nhưng khi ngón tay vừa mới chạm vào thì hài cốt kia lại trở thành một đống bột và rơi trên mặt đất!
“Những bộ hài cốt này đã ở đây không biết bao nhiêu năm rồi, đụng vào đương nhiên sẽ hóa thành bột.” Chu Chử Hạc lắc đầu nói.
Mọi người vẫn tiếp tục tiến lên, hài cốt trên mặt đất ngày càng nhiều, mà con đường phía trước cũng không hề bằng phẳng nữa mà có một cái hố to lõm xuống dưới.
Vào thời khắc này, trong ánh mắt Vân Lạc tỏa ra ánh sáng kỳ dị, sau đó nàng đặt ngón trỏ dài nhỏ ở trên môi, ra hiệu đừng lên tiếng.
Tuy Vân Lạc thường xuyên điên điên khùng khùng, nhưng nàng là người hiểu động Huyền Minh hơn ai hết. Lúc này Vân Lạc bảo mọi người im lặng, mọi người lập tức không nói một lời, vẻ mặt đầy cảnh giác, cẩn thận từng li từng tí nhìn nàng.
Chỉ thấy trên mặt nàng không có bất cứ biểu cảm gì, đi thẳng về phía cái hầm chứa đầy xương trắng kia!
Trên đường đi, guốc gỗ của nàng chạm vào hài cốt khiến nó biến thành một đống bụi, rơi trên mặt đất…
Cái hố to này chính là một cái hố chôn xương cực lớn! Hài cốt bị mai táng ở trong đó nhiều không kể xiết, thậm chí còn chất đống thành những ngọn núi nhỏ.
Vân Lạc giẫm lên guốc gỗ, cẩn thận từng chút một đi đến trước mặt núi nhỏ bằng hài cốt này, thần sắc mọi người lại càng căng thẳng hơn. Có trời mới biết bên trong đó chứa ma vật gì! Phải biết rằng nơi này chính là khu vực trung tâm đó! Hơn nữa mọi người đã đi lâu như vậy, chỉ sợ đây chính là trung tâm của khu vực trung tâm rồi. Nếu xuất hiện ma vật cường đại thì tất cả mọi người cũng không thấy kỳ quái!
Đúng vào lúc này, Vân Lạc hít sâu một hơi, sau đó bỗng vận chuyển lực quy tắc hệ Phong, lập tức thổi một hơi về phía núi hài cốt nhỏ kia.
Mới chỉ thổi ra một hơi, nhưng bởi vì ẩn chứa lực quy tắc hệ Phong mãnh liệt nên một hơi này liền biến thành cuồng phong!
Những hài cốt này đã tồn tại ở đây không biết bao nhiêu năm, vì vậy trận cuồng phong này thổi ra đã khiến núi hài cốt nhỏ này biến thành bụi, bị Vân Lạc thổi tan!
Toàn bộ hài cốt trong hầm lập tức bị bụi màu trắng bao lấy, thân ảnh Vân Lạc bị che trong đó, không ai có thể thấy được…
Sau một lúc lâu, bụi bay lả tả rơi xuống, thân ảnh Vân Lạc mới dần hiện ra, mọi người lại nhìn thấy trước mặt Vân Lạc xuất hiện một thi hài, chính là một bộ xác khô!
Xác khô này khoanh chân ngồi, giữ nguyên trạng thái tu luyện. Khác với những hài cốt kia, đã trải qua nhiều năm như vậy mà xác khô này vẫn giữ được tư thái vô cùng vẹn toàn, thậm chí còn có thể phân biệt được dung mạo xác khô!
Rất nhanh, một cảnh khiến cho người ta nghẹn họng trơ mắt ra nhìn đã xảy ra. Mọi người chỉ thấy Vân Lạc khẽ vươn tay, ôm lấy bộ xác khô kia, nhẹ nói: “Ta tìm được ngươi rồi…”
“Nàng đang làm gì đó?” La Chinh nhìn chằm chằm vào Vân Lạc hỏi.
Huân lạnh lùng nhìn Vân Lạc nói: “Nếu như ta đoán không lầm, đó là Giới Chủ Chính Dương Giới của Nhân tộc các ngươi, cũng là ca ca của Vân Lạc.”
“Thì ra ca ca của Vân Lạc đã ra đi như thế.” La Chinh gật gật đầu.
Nghe cuộc nói chuyện của Huân và La Chinh, ánh mắt đám Mông Xung và Lăng Yên lóe lên. Nhân vật Giới Chủ của giới khác… đối với bọn họ mà nói quá mức xa xôi. Một vài nhân vật lớn ở Thượng Giới cũng rất khó liếc mắt xuống đại lục Hải Thần. Chẳng qua, nếu xác khô này là cường giả Giới Chủ, thế mà hắn lại bỏ mạng ở nơi đây, vậy những di vật còn lưu lại phải kinh người cỡ nào?
Nghĩ tới đây, ánh mắt Mông Xung lập tức hừng hực lên!
Tuy bọn họ hiểu rõ mình rất khó ra khỏi đây, nhưng mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên*, ngộ nhỡ có thể ra khỏi đây mà lại bỏ qua cơ duyên này thì chẳng phải sẽ hối hận cả đời sao?
*Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên: tính toán do mình, nhưng việc thành hay không là do trời.
Nghĩ tới đây, Mông Xung bước ra, tiến thẳng về phía hố to.
Mà đúng lúc này, Vân Lạc lại đang gỡ một cái vòng tay ra khỏi xác khô kia, trên vòng tay có hình một con vân tước (chim sơn ca) màu vàng.
“Vòng tay tu di?” Luyện khí sư có thể chế tạo không gian tu di thành bất cứ hình dạng gì, có thể là chiếc nhẫn, cũng có thể là vòng tay. Vẻ mặt Mông Xung khẽ động, lập tức muốn đưa tay đoạt lấy, Vân Lạc lại quay đầu lại nói: “Nếu muốn rời khỏi sương mù thì ta khuyên ngươi đừng nên thử.”
Lúc này mọi người cũng đi xuống hố hài cốt to này, Mông Xung đã muốn ra tay, đương nhiên đám Lăng Yên bắt đầu phòng bị. Dù sao thì Vân Lạc cũng là nhân loại.
Nghe được lời Vân Lạc nói, khóe mắt mọi người lập tức giật giật. Mông Xung trầm giọng hỏi: “Ý của ngươi là, ngươi có cách đi khỏi sương mù này rồi?”
Vân Lạc không trả lời gã mà mặt không cảm xúc, cất kỹ cái vòng tay kia, sau đó lấy một lá bùa màu vàng ra khỏi nhẫn tu di của mình, nhẹ nhàng dán trên ngực thi thể. Nàng vỗ nhẹ một cái, bộ xác khô kia bỗng nhiên mở hai mắt ra!
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com