“Ta… ta chịu không nổi rồi!”
Mọi người vẫn đang lặng lẽ tiến về phía trước thì Huyết La Thiên bỗng hét lên.
Giữa màn sương mù dày đặc, tâm trạng mọi người vô cùng căng thẳng, bầu không khí cũng rất ngột ngạt, mấy người Huyết La Thiên dường như đã đến bờ vực2sụp đổ.
Đám Triệu Phần Cầm, Chu Chử Hạc và Lăng Yên thì vẫn ổn, bởi dù sao bọn họ cũng đã tu luyện trong cửa Luân Hồi rồi, nên tâm võ đạo đã cực kỳ vững chắc. Nhưng đám Huyết La Thiên không tu luyện trong đó, tâm võ đạo không được vững5chắc như bọn họ, cho nên bọn họ có trạng thái tâm lý như lúc này cũng dễ hiểu!
“Ở nguyên một chỗ cũng sẽ chỉ chết thôi.” Mông Xung thản nhiên nói. Gã chẳng có tâm trạng đâu mà cảm thông cho Huyết La Thiên.
“Không đi ra được rồi! Chúng ta nhất định6sẽ chết ở đây mất!” Vẻ mặt Huyết La Thiên điên cuồng nói.
“Vậy sao?” Mông Xung dí dí nắm tay về phía Huyết La Thiên: “Tỉnh táo lại đi, nếu không ngươi chết đi được rồi!”
Thấy Mông Xung thật sự có ý định ra tay, Huyết La Thiên lập tức câm miệng lại.
Lúc5này đúng là không thích hợp để nói mấy điều không may, rất dễ kéo đứt dây thần kinh căng thẳng của người khác!
Chính lúc này, một vị Chiến Tôn cấp cao của Yêu Dạ tộc đột nhiên chỉ về phía trước, hét lên: “Đó là cái gì!”
Mọi người nhìn theo hướng vị3Chiến Tôn cấp cao đó chỉ, một điểm màu đỏ xuất hiện ở phía xa!
Điểm đỏ yêu dị đó tụ ở phía chân trời, tựa như ánh mặt trời mới mọc trong sương sớm.
Phải biết rằng màn sương mù này gần như có thể ngăn chặn hết tất cả tầm nhìn, những thứ cách xa quá một trăm trượng thì căn bản mọi người đều không nhìn thấy. Ấy vậy mà điểm đỏ đó lại có thể xuyên thấu tầng tầng sương mù, để mọi người nhìn rõ!
La Chinh ngẩng đầu lên nhìn, trong hai mắt ánh lên tia sáng màu xanh. Vốn dĩ, cho dù là Thanh Mục Linh Đồng của hắn cũng không thể xuyên thấu qua làn sương mù quỷ dị này, thế mà giờ đây khi Thanh Mục Linh Đồng chuyển động, lại có thể nhìn rõ điểm đỏ kia hơn một chút.
“Tia sáng này trông giống Huyền Minh Tử Quang, mọi người thấy thế nào?” La Chinh nói.
Lăng Yên gật đầu tán thành: “Đúng thế. Điểm đỏ đó bị sương mù bao bọc, rất có khả năng toàn bộ Huyền Minh Tử Quang trong động Huyền Minh đều là do điểm đỏ này phát ra!”
“Như vậy cũng tức là, chúng ta đã đi cả ‘nửa ngày’, không những không tránh xa khỏi sương mù mà còn càng ngày càng dến gần trung tâm hơn sao? Hay là, chúng ta đi ‘nửa ngày’ rồi nhưng thật ra lại tiến về phía trung tâm!” Sắc mặt Triệu Phần Cầm cũng rất khó coi.
Mọi người nhịn không được mà nuốt nước bọt. Có quỷ mới biết trong trung tâm tồn tại thứ quỷ gì. Nhưng dùng đầu ngón chân mà nghĩ cũng hiểu ra được rằng, dù đó có là thứ gì đi nữa thì nếu nó muốn giết bọn họ thật sự quá đơn giản!
“Tránh xa nó ra!” Hai mắt Mông Xung sáng lên. “Nếu bây giờ đã có vật tham chiếu thì mọi người đi về hướng ngược lại là được rồi! Tóm lại, chúng ta không được đến gần điểm đỏ!”
Gợi ý của Mông Xung tạm thời được mọi người tán thành!
Dựa vào những gì La Chinh vừa nói, bởi mọi người không có vật tham chiếu, nên đi qua đi lại mãi lại thành đi lòng vòng, nhưng giờ đã có vật tham chiếu thì dễ rồi. Chỉ cần đi xa khỏi điểm đỏ kia thì cuối cùng bọn họ cũng có thể thoát khỏi màn sương mù này!
Do đó, sự xuất hiện của điểm đỏ bỗng khiến trong lòng mọi người dâng lên một tia hy vọng!
Vẻ mặt ai nấy đều phấn chấn hẳn lên, chỉ riêng trên mặt La Chinh là hiện lên một nét cười khổ. E là… không dễ như vậy.
La Chinh vốn đã có vật tham chiếu của riêng mình, nhưng mặc dù vậy, hắn vẫn cảm thấy phương hướng mà mọi người đi tới hoàn toàn hỗn loạn, chẳng lẽ phá giải màn sương mù này đơn giản vậy sao?
Tuy nhiên, lúc này hắn lại không hề lên tiếng. Nếu mọi người lựa chọn làm thử, hắn không có lý do gì để ngăn cản, cho nên lúc này mọi người theo Mông Xung tiếp tục đi.
Từ sau khi phát hiện ra vật tham chiếu này, tốc độ của mọi người cũng nhanh chóng gia tăng, điên cuồng chạy về hướng ngược lại với điểm đỏ, giống như phải đi như thế thì mới có thể tránh xa sương mù…
Trong quá trình này, La Chinh phát hiện ra nhẫn tu di ở ngực càng ngày càng nóng, khỏi nói cũng biết, lúc này bọn họ đã càng tới gần trung tâm rồi!
Quả nhiên, rất nhanh liền nghe thấy Huyết La Thiên kêu lên một tiếng kỳ quái rồi lập tức chỉ vào điểm đỏ trên trời, ấp úng nói: “Cái… cái điểm đỏ kia, càng lúc càng lớn…” Mọi người vừa ngẩng đầu lên, sắc mặt bỗng chốc biến đổi!
Điểm đỏ kia vừa nãy chỉ nho nhỏ lờ mờ, nhưng lúc này đã to bằng một nắm tay, điều này chứng tỏ mọi người ngày càng tiến gần về phía nó.
“Thật quỷ dị… Rõ ràng chúng ta đi về hướng ngược lại, vì sao nó càng lúc càng lớn?” Một Chiến Tôn cấp cao của Dạ tộc run rẩy nói.
Lăng Yên cắn môi, nàng cũng không có cách nào để giải thích cho những gì đang diễn ra trước mắt.
“Chỉ có một cách lý giải rằng, trong sương mù này tồn tại một loại lực vô hình, dẫn dắt chúng ta đến gần khu vực trung tâm. Hoặc nói đúng hơn là đẩy chúng ta vào trong đó!” Mông Xung phân tích.
Chính ngay lúc này, Vân Lạc trầm mặc đã lâu đột nhiên lên tiếng: “Chúng ta không thoát ra khỏi phạm vi sương mù được đâu.”
Đám Mông Xung không rõ tình hình, nhưng Lăng Yên và Triệu Phần Cầm lại rất rõ, dường như Vân Lạc có chút hiểu biết về động Huyền Minh, thế nên hai người gần như đồng thanh nói: “Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Có cách phá giải không?”
Vân Lạc thản nhiên nói: “Có.”
“Có vậy sao ngươi không nói sớm!” Triệu Phần Cầm trợn to mắt. “Mọi người nơm nớp lo sợ, bận rộn lâu như vậy, ngươi đã biết mà còn trầm mặc ở một bên, lúc này Triệu Phần Cầm ta cũng không biết nên nói gì cho phải nữa.”
Nhưng mặt Vân Lạc vẫn không đổi sắc mà nói: “Nhưng các ngươi không làm được.”
“Có ý gì?” Lăng Yên nhăn mày nói.
“Thật ra sương mù này là một trận pháp, bên trong ẩn chứa sức mạnh của quy tắc không gian.” Vân Lạc trả lời. “Muốn đi ra khỏi sương mù này, bắt buộc phải tinh thông quy tắc không gian tầng thứ ba trở lên. Trong các ngươi không ai có thể làm được.”
“Quy tắc không gian tầng thứ ba?” Trên mặt Chu Chử Hạc lộ rõ vẻ cười khổ.
Trong những người này có hai người tinh thông quy tắc không gian, một là La Chinh, người còn lại là Chu Chử Hạc. Hiện tại La Chinh còn đang chậm rãi tiêu hoá quy tắc không gian tầng thứ hai. Ban đầu khi ở Chân Long giới, hắn dựa vào bia phương tiêm mà lĩnh ngộ quy tắc không gian tầng thứ nhất, sau đó vào trong bia thiên phú lĩnh ngộ căn cơ của quy tắc không gian tầng thứ hai.
Dựa vào điểm tích lũy, La Chinh mượn bia đá còn sót lại trong tháp Tội Ác để tiến hành tu luyện, nhưng cũng chỉ lĩnh ngộ được khoảng một nửa quy tắc không gian tầng thứ hai mà thôi, còn cách việc lĩnh ngộ hoàn toàn quy tắc tầng thứ hai một khoảng nữa. Tốc độ tu luyện quy tắc của hắn như vậy đã được coi là cực kỳ nhanh rồi.
Còn về Chu Chử Hạc thì còn chẳng bằng La Chinh. Quy tắc không gian tầng thứ nhất của Chu Chử Hạc vẫn chưa tu luyện thành công, quy tắc không gian tầng thứ hai thì cũng chỉ mới lĩnh ngộ được một chút!
Mà như Vân Lạc đã nói, cần phải tinh thông quy tắc không gian tầng thứ ba mới có thể đi qua sương mù này…
Mà cũng không thể để bọn họ tự lĩnh ngộ quy tắc không gian ở đây được chứ? Nếu như vậy thì phải tu luyện đến năm tháng nào mới có thể đạt đến tầng thứ ba?
Đến lúc đó sợ rằng đám sương mù này tan rồi mà mọi người cũng sẽ chết dưới Huyền Minh Tử Quang!
“Không có cách khác sao?” Triệu Phần Cầm lại hỏi.
“Có.” Vân Lạc lại đáp.
Mọi người cực kỳ không hài lòng với kiểu nói này của Vân Lạc nên nhao nhao nổi giận đùng đùng mà nhìn nàng chằm chằm. Còn Huân thì lại chỉ lộ ra một tia cười lạnh. Nàng rất rõ tính cách của Vân Lạc, dường như cô gái này vĩnh viễn đều như vậy!
“Rốt cuộc có cách hay không? Ngươi có thể nói hết một lần luôn không?” Mông Xung tức giận nói.
Vân Lạc lại không hề mảy may quan tâm đến tâm tình của mọi người, vẫn không nhanh không chậm mà nói: “Tìm thấy bàn trận khống chế được trận pháp này, ắt có thể ra ngoài.”
“Thế bàn trận ở đâu?” Có người lại hỏi.
Vân Lạc lắc đầu: “Trước nay ta chưa từng vào trong động Huyền Minh, đây cũng là lần đầu tiên đi vào nên làm sao mà biết được? Ta đoán hẳn là nó ở chỗ nào đó trong khu vực trung tâm.”
“Nếu trước nay ngươi chưa từng đi vào, vậy làm sao biết chuyện trong động Huyền Minh?” Vẻ mặt Mông Xung phức tạp nhìn chằm chằm Vân Lạc hỏi.
Vân Lạc chớp chớp mắt, lập tức nói: “Ta không nói cho ngươi!”
Lại là câu này…
Nghe xong câu này, Mông Xung như muốn phát điên, suýt chút nữa ra tay với Vân Lạc!
Nhưng cuối cùng gã vẫn kiềm chế nỗi phẫn nộ trong lòng, thở dài thật sâu một hơi: “Hiện giờ đi đến đâu tính tới đó đi! Nếu không thành, chúng ta trực tiếp đi đến trung tâm. Nếu may mắn, không chừng có thể gặp được cơ duyên lớn hơn!”
Mọi người im lặng. Đến nước này rồi thì bọn họ đúng là là không còn con đường nào khác để lựa chọn.
Thế nhưng lúc này tâm thế mọi người lại bình tĩnh hơn một chút, bộ dạng mọi người lúc này đều tỏ ý đến đâu thì đến, đó cũng là vì đi đến đâu hay đến đó, lành làm gáo, vỡ làm muôi. Nếu như cuối cùng mọi người đều phải chôn xương ở đây, thì đó là do bản thân không đủ may mắn!
Theo đám người tiến lên phía trước, điểm đỏ nhỏ bé đó giờ đã như một chiếc đĩa to màu đỏ treo ở chân trời, mà mọi người thì dần dần cảm thấy được uy lực của Huyền Minh Tử Quang. Mặc dù vẫn còn cách sương mù dày đặc, nhưng Huyền Minh Tử Quang vẫn có thể xuyên thấu chiếu qua đây, thử thách chân nguyên hộ thể của mọi người!
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com