Kể từ khi La Chinh đột phá lên Chiến Tướng, đây là lần đầu tiên đối mặt với cường giả Chiến Tôn, hơn nữa còn là một Chiến Tôn cấp hai.
Nhưng đám Yêu2Dạ tộc của Mộc Thanh Dương, và đám Nhân tộc của Hạ Sương thì ngược lại không mấy lo lắng.
Lúc La Chinh là Chiến Giả cấp mười đã đánh bại được Chiến Tướng5cấp mười là Nguyệt Thủ, mà năng lực của Nguyệt Thủ thì mọi người đều biết. Thân là thiên tài cấp Thần cường đại nhất trong Song Ma thánh địa, Chiến Tôn sơ6cấp chưa chắc đã là đối thủ của Nguyệt Thủ.
Vị Chiến Tôn Thú tộc này hình như hơi thiếu kiên nhẫn, vừa mới nói xong đã lập tức gỡ hai lưỡi rìu chiến5thật lớn từ trên lưng xuống, lao đầu vọt mạnh về phía La Chinh.
Thú tộc có vóc người thấp bé, Chiến Tôn Thú tộc trước mặt La Chinh còn không cao đến ngực3hắn, nhưng thân thể của họ chắc nịch, hơn nữa khí huyết lại vượt xa cường giả của chủng tộc khác. Đối với chủng tộc khác, miệng vết thương là điểm trí mạng, nhưng với Thú tộc thì lại chẳng nhằm nhò gì, năng lực tự lành vết thương của bọn họ mạnh hơn những chủng tộc khác nhiều.
Đối mặt với thế công của vị Chiến Tôn Thú tộc này, La Chinh cười thản nhiên, lấy một thanh trường kiếm từ trong nhẫn tu di ra.
Mọi người thấy trường kiếm trong tay La Chinh thì lập tức sửng sốt.
“Thằng nhóc này lại đổi vũ khí à?”
“Lúc trước không phải dùng cây trường kiếm thánh giai hạ phẩm sao? Thanh kiếm lúc này của hắn… “
“Là thượng phẩm. Là trường kiếm thánh giai thượng phẩm! Gia tài của thằng nhóc này thật là… Chậc chậc…”
Vũ khí thánh giai thượng phẩm, cho dù là đối với thánh địa mà nói, thì cũng là thứ chỉ có thể gặp chứ không thể cầu…
Lưu Vũ là người đứng đầu Yêu Dạ tộc, tất nhiên sẽ không nói dối Huân. Bảo kiếm này và vũ khí mà Lưu Vũ đang sử dụng là hai thanh thánh khí thượng phẩm duy nhất còn lại của Yêu Dạ tộc.
Trong đại lục Hải Thần, cũng chỉ có thánh địa Viêm Ma và thánh địa Khủng Ma là mỗi bên đều có một thánh khí thượng phẩm, tiếp đó là thánh địa Thiên Vũ có hai thánh khí thượng phẩm, còn thánh địa Tử Tâm của Nhân tộc thì cũng chỉ có vài món thánh khí trung phẩm, chứ thánh khí thượng phẩm thì chẳng có nổi một món.
“Gàooo!”
Tại thời điểm Chiến Tôn Thú tộc xông lên, cương nguyên trong cơ thể gã bộc phát, nở rộ ra ánh sáng màu đen, đồng thời trong miệng gã phát ra một âm thanh giống như tiếng dã thú gào thét.
Sau đó, một cây rìu chiến trong tay gã bắn ra, không ngừng xoay tròn trên không trung, vẽ ra một đường cong, quét về phía sau cổ La Chinh!
Mà cùng lúc đó, trong tay Chiến Tôn Thú tộc cũng lại giơ ra một cây rìu chiến khác, vung lên đập về phía mặt La Chinh.
Như vậy La Chinh phải đối mặt với công kích trước sau của Chiến Tôn thú tộc. Lấy uy lực của cây rìu chiến này, chỉ cần hơi bất cẩn một chút thôi là sẽ có khả năng bị chém thành hai đoạn.
Nhưng La Chinh lại vô cùng bình tĩnh, lúc này hắn đang cầm trường kiếm trong tay nhưng lại không xuất kiếm, chỉ chợt lộn ngược một cái ra sau giống như phía sau có mọc một con mắt, tinh chuẩn lướt qua lưỡi rìu chiến đánh úp từ phía sau lưng, đồng thời đá ra một cú thật mạnh!
Cây rìu chiến quay vốn đã đang quay tròn, lúc này tốc độ lại càng tăng lên thêm gấp đôi, tiếp tục quét về phía Chiến Tôn Thú tộc.
Không ngờ Chiến Tôn Thú tộc lại chỉ cười lạnh cười một tiếng, trở tay một cái đã tiếp được rìu chiến, còn nhân lúc La Chinh chưa tiếp đất, bùng nổ cương nguyên, nhanh chóng tiếp cận hắn lần nữa.
“Chém Điên Cuồng!”
Rìu chiến thật lớn múa ra từng tia sáng vàng đỏ, càn quét bóng dáng La Chinh thành từng mảnh nhỏ, vừa quét, Chiến Tôn Thú tộc vừa phát ra tiếng gào thét: “Toác thành mảnh nhỏ đi, oa ha ha ha! Ngươi sẽ chẳng chịu nổi một đòn đâu!”
Thú tộc là thế, một khi bắt đầu chiến đấu thì sẽ vô cùng điên cuồng!
Trong nháy mắt, Chiến Tôn Thú tộc bổ ra mấy chục nhát rìu, thẳng đến khi gã thở hổn hển dừng lại thì mới phát hiện ra La Chinh vẫn bình yên vô sự đứng ở cách đó không xa, trên mặt vẫn cười thản nhiên mà nhìn mình.
Đây là chỗ cường đại của quy tắc không gian, trực tiếp xuyên qua không gian, cho dù thân pháp có lợi hại đến mấy thì so ra cũng kém nó!
“Xem ra La Chinh sẽ không thua Chiến Tôn!”
“Chỉ sợ Chiến Tôn trung kỳ bình thường cũng chưa chắc có thể bắt được La Chinh!”
“Nói vậy, trong tháp Tội Ác chắc chỉ có Chiến Tôn cấp cao mới có thể áp chế La Chinh!”
Thật ra rất nhiều sinh linh lại đánh giá cao La Chinh rồi. Dù sao thì La Chinh cũng chỉ là Chiến Tướng cấp một, mà bản thân Chiến Tôn cấp hai này lại là võ giả độc lập, không phải đi ra từ thánh địa của Thú tộc.
Theo lẽ thường, võ giả độc lập sẽ cường đại hơn so với võ giả đi ra từ tông môn, bởi vì võ giả độc lập hoàn toàn dựa vào năng lực của mình để bò lên từng bước một, còn võ giả từ tông môn tuy rằng có được truyền thừa của tông môn, nhưng xét về kinh nghiệm chiến đấu thì lại thua xa.
Nhưng đại lục Hải Thần thì hoàn toàn ngược lại, đến cấp bậc thánh địa này, truyền thừa quan trọng hơn nhiều so với kinh nghiệm chiến đấu.
Huống chi đa số võ giả của đại lục Hải Thần đều là đạp từng bước lên thi thể các chủng tộc khác để trèo lên tháp Tội Ác, cho dù là võ giả thánh địa thì cũng sẽ không thiếu gì kinh nghiệm chiến đấu, cho nên võ giả độc lập trên đại lục Hải Thần luôn thua xa các thiên tài trong thánh địa.
Vì vậy, so ra thì La Chinh đấu với vị Chiến Tôn cấp hai này còn thoải mái hơn cả lúc đấu với Nguyệt Thủ!
Nhưng nếu đối mặt với Chiến Tôn đến từ thánh địa, bản thân La Chinh dự đoán, cực hạn của hắn chắc là Chiến Tôn cấp hai, hoặc thậm chí là Chiến Tôn cấp ba, từ cấp bốn trở lên thì sợ là hắn chỉ có thể tránh đi không chiến, thậm chí còn bỏ trốn mất dạng, bởi dù sao chênh lệch tu vi cũng quá lớn.
Đó cũng là lý do vì sao La Chinh không lựa chọn thăng cấp. Đến tầng thứ mười của tháp Tội Ác, La Chinh quả thực có thể tìm đường để kiếm một ít điểm tích lũy, nhưng nếu đụng tới một vài Chiến Tôn khó chơi thì sẽ tương đối khó giải quyết.
Trong tầng 11 có thể sẽ có nhiều ánh sáng tạo hóa hơn, nhưng cũng không nhiều hơn tầng mười là bao nhiêu, cho nên ở lại tầng mười tích cóp từng chút ánh sáng tạo hóa mới là quyết định sáng suốt của La Chinh.
Chiến Tôn cũng nghe được những tiếng bàn tán đó, rõ ràng bọn họ cho rằng mình không xứng là đối thủ của tên Chiến Tướng cấp một trước mặt này. Thú tộc vốn tính tình nóng nảy, nào có thể chịu đựng được điều này?
Chiến Tôn Thú tộc đỏ hai mắt, một tầng cương nguyên lập tức bao vây lấy rìu chiến của gã, đồng thời từ hai tay phát ra hai luồng khí ánh đỏ!
“Là cuồng hóa, Chiến Tôn Thú tộc bị chọc giận rồi!”
“Một khi Thú tộc mở ra trạng thái cuồng hóa thì thường chính là cục diện không chết không ngừng đó!”
“Bây giờ ngươi mới biết đám Thú tộc đều là một lũ không có đầu óc sao? Nếu bọn hắn có chút đầu óc, thực lực tuyệt đối sẽ không dưới Ma tộc rồi!”
Có không ít sinh linh vây xem trên khán đài đưa ra đánh giá thực chính xác.
Thế lực của Thú tộc trên đại lục Hải Thần được xếp thứ tư.
Nhưng thiên phú của Thú tộc thật ra không dưới Ma tộc, chỉ là vóc dáng của bọn họ nhỏ hơn không ít so với Ma tộc, nhưng lại có được năng lực tự chữa khỏi gần như thần kỳ, tốc độ cũng không kém so với Ma tộc chút nào. Nếu chỉ xét về tốc độ thân thể, chỉ sợ Thú tộc cũng gần bằng với Yêu Dạ tộc.
Nhưng chủng tộc này có một vấn đề trí mạng, đó là đầu óc không được tốt lắm. Nói đơn giản một chút chính là chỉ số thông minh rất thấp, đặc biệt dễ dàng bị chọc giận, hoặc là bị lợi dụng làm dao giết người.
Mà khi chủng tộc này tiến vào trạng thái “cuồng hóa”, thực lực của họ sẽ tăng lên gấp bội, nhưng khuyết điểm cũng rất rõ ràng, đó chính là bọn họ sẽ không thể khống chế chính mình, trừ phi mục tiêu của họ chết, hoặc chính họ đã tử vong…
Nhìn hai luồng sáng đỏ này, sắc mặt La Chinh cũng trở nên nghiêm trọng. Cho dù thực lực của Chiến Tôn Thú tộc này không tốt đi nữa, nhưng dù sao gã cũng là Chiến Tôn, tu vi chênh lệch cả một cảnh giới lớn là hoàn toàn không thể xem nhẹ!
“Chết đi! Gàooo!”
Chiến Tôn Thú tộc phát ra tiếng dã thú gào thét lần thứ hai, chuyển động giống như một viên nham thạch, lăn về phía La Chinh.
Lúc này La Chinh lại không lựa chọn né tránh, trường kiếm trong tay hắn bắt đầu nở rộ ra ánh sáng vàng nhạt, từ trên thân kiếm tràn ra kiếm ý vô tận!
“Càn Khôn Chuyển!”
Lúc khoảng cách giữa Chiến Tôn Thú tộc và La Chinh chỉ còn một trượng, Chiến Tôn Thú tộc lại giống như con quay, bắt đầu nhanh chóng xoay tròn.
Trên hai tay gã là hai luồng ánh sáng màu đỏ yêu dị đang không ngừng xoay tròn, giống như một cái bánh xe màu đỏ, phối hợp với nó là ánh sáng cương nguyên lóe ra từ rìu chiến, nhìn qua rực rỡ lạ thường!
Chỉ cần bị kéo vào trong “con quay” thì hậu quả duy nhất có lẽ chính là tan xương nát thịt.
Tuy tin tưởng rằng La Chinh có thể đánh bại Chiến Tôn Thú tộc trước mắt, nhưng Hạ Sương không ngờ La Chinh lại lựa chọn đối đầu chính diện!
Nàng có thể đứng vững bước chân tại tầng mười, nên tất nhiên đã từng giao đấu với Thú tộc. Nàng đã từng đánh bại ba Chiến Tướng Thú tộc cấp mười, nhưng đó không phải do thực lực của Hạ Sương lợi hại hơn Chiến Tướng Thú tộc, mà là vì một lý do đã nhắc đến trước đó: Tuy Thú tộc mạnh đấy, năng lực khôi phục kinh người đấy, nhưng bình thường đều tương đối ngu.
Hạ Sương chỉ cần không ngừng né tránh, chậm rãi làm đối thủ Thú tộc tiêu hao hết sức lực ở trên sàn đấu thì cho dù đối phương có mở ra “cuồng hóa” cũng chẳng có cách nào đối phó với thân pháp vô cùng linh động của Hạ Sương.
Nếu bảo nàng giao đấu trực diện với Chiến Tướng Thú tộc, đừng nói là Chiến Tướng Thú tộc cấp mười, cho dù là Chiến Tướng cấp tám, thậm chí cấp bảy thì Hạ Sương cũng không hề nắm chắc phần thắng.
Nhưng La Chinh lại không hề né tránh, định dùng trường kiếm thánh giai thượng phẩm của hắn để cứng rắn đối đầu với Chiến Tôn Thú tộc kia sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com