Trong không gian số hai có một ngọn núi lớn, trên núi có dung nham đang không ngừng chảy xuống. Mấy trăm dòng dung nham hội tụ vào cùng một chỗ, tạo thành một thác dung nham rất2lớn.
Thác dung nham màu đỏ rực này chảy vào trong một cái hồ sâu, dung nham trong hồ quay cuồng giống như sào huyệt của ác ma vậy!
Không gian này thật ra có cùng cấp bậc với một5Tiểu Thế Giới.
Cho dù là cường giả Thần Hải Cảnh thì cũng không thể sáng lập ra một Tiểu Thế Giới, chỉ có những đấng tối cao trên thượng giới mới có thể tạo nên nó được.
Một trăm6hai mươi tám không gian này tương đương với một trăm hai mươi tám Tiểu Thế Giới, cũng chính là nơi vốn tồn tại trong tháp Tội Ác.
Sau khi đạt được quyền hạn của Tiểu Thế Giới này5thì có thể tùy tiện thay đổi hình dạng của nó, thậm chí có thế phá núi mở đường, sáng tạo ra một cõi niết bàn.
Nhưng đây là ở trong Tiểu Thế Giới, không tồn tại nguyên khí3thiên địa, cũng chẳng cách nào tu luyện.
Xung quanh hồ dung nham có 26 cột đá màu đen dựng đứng, 26 chỗ ngồi của những kẻ đứng đầu Ma tộc đang nằm sừng sững phía trên cột đá.
Mạnh Thiên đứng ở trên cột đá đầu tiên, ánh mắt lạnh lẽo quét một vòng, nói ngay: “La Chinh đã trở lại rồi, mà ý kiến của chúng ta vẫn chưa thống nhất được.”
“Cứ giết hắn đi là được rồi! Dù sao thì thì hắn cũng chỉ là một tên Chiến Tướng nho nhỏ. 26 Chiến Tôn cấp cao cùng xông lên, có lẽ sẽ đánh hắn nát thành cám!” Một Chiến Tôn cấp cao nói.
“Đúng! Một tên Chiến Tướng mà có thể khiến chúng ta e ngại như thế, tôn nghiêm của Ma tộc chúng ta biết để đâu? Tâm huyết thì để ở chỗ nào?” Một Chiến Tôn cấp cao khác phụ họa.
Mông Xung lại chen vào: “Các ngươi có lợi hại hơn so với hai Chiến Thánh Thiên Khung và Thiên Huy không? Trước mặt La Chinh, ngay cả hai người bọn họ cũng không thể đánh lại, các ngươi chắc chắn mình có thể đánh lại được tên nhóc kia?”
Mông Xung nói vậy khiến trên mặt không ít Chiến Tôn cấp cao lập tức lộ ra vẻ câm nín.
Nhưng chỉ ngay sau đó, một Chiến Tôn đã mở miệng nói: “Vậy thì đã sao? La Chinh quả thực có thể vận dụng sức mạnh của tháp Tội Ác để đá chúng ta ra khỏi tháp! Nhưng… hắn có thể mượn phần sức mạnh đó để giết người ư? Ta thấy chưa chắc!”
Ngày đó, La Chinh cũng không xuống tay giết hai Chiến Thánh Ma tộc mà chỉ đá họ ra khỏi tháp Tội Ác, rồi dùng sức mạnh nguyền rủa mới giết được Thiên Khung và Thiên Huy.
Nhưng ở đây đều là Chiến Tôn cấp cao, sẽ không chịu ảnh hưởng của nguyền rủa. Cho dù bị La Chinh đá ra khỏi tháp Tội Ác thì đã sao? Bọn họ lại có thể leo lên từ tầng một.
Huống chi bọn họ có nhiều Chiến Tôn cấp cao cùng xông lên như vậy, không tin La Chinh có thể đá một phát là đuổi hết được tất cả bọn họ ra ngoài!
Tiêu điểm tranh luận chính là ở đây.
Mức độ khống chế tháp Tội Ác của La Chinh đến đâu?
Hắn có thể trực tiếp dùng sức mạnh của tháp Tội Ác để giết người hay không? Hay chỉ có thể đá người ra mà thôi?
Vấn đề này lại chỉ có chính La Chinh biết…
Bởi vì thế nên trong khoảng thời gian này nhóm Chiến Tôn chia làm hai phe tranh cãi kịch liệt. Một phe cho rằng nên dốc hết toàn lực giết chết La Chinh, chỉ cần La Chinh chết là xong việc. Họ tin rằng nếu La Chinh chết thì Yêu Dạ tộc cũng sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ, về phần Nhân tộc, họ căn bản không xứng để Ma tộc dè chừng.
Mà một phe khác thì cảm thấy La Chinh chắc chắn còn con bài chưa lật, khả năng khống chế của hắn với tháp Tội Ác tất nhiên vượt ngoài sức tưởng tượng của đông đảo Ma tộc. Một khi không thể giết chết La Chinh thì hậu quả sẽ rất thảm thiết, đến lúc đó ngay cả tư cách đàm phán cũng sẽ không có.
“Ta có một biện pháp vẹn cả đôi đường.” Một Chiến Tôn dáng người thấp bé nói.
“Ngươi nói đi, Cuồng Viễn.” Mạnh Thiên thản nhiên nói.
“Phái thích khách Dạ tộc ám sát La Chinh lần thứ hai. Lần này sẽ phái Chiến Tôn Dạ tộc ra tay.” Chiến Tôn Cuồng Viễn đề nghị.
“Đây gọi gì là biện pháp vẹn cả đôi đường!” Một Ma tộc khác cười lạnh nói.
Nghe tên này cười nhạo, vẻ mặt Cuồng Viễn vẫn không thay đổi mà tiếp tục nói: “Để thăm dò! Thăm dò ra mức độ khống chế tháp Tội Ác của La Chinh đến đâu!”
Nếu La Chinh có thể sử dụng sức mạnh của tháp Tội Ác để giết người, như vậy tất cả Chiến Tôn ngồi đây đều sẽ thành cá nằm trên thớt, ngay cả Chiến Thánh cũng không có năng lực phản kháng, vậy bọn họ lại càng không có khả năng!
Nhưng nếu La Chinh chỉ có thể đá người ra khỏi tháp Tội Ác, vậy Ma tộc sẽ không cần dè chừng La Chinh như vậy.
Cuồng Viễn cũng phải cân nhắc vài ngày, mới nghĩ ra được biện pháp này.
Nhưng hắn vừa mới nói ra, Mạnh Thiên lại lắc đầu nói: “Chỉ sợ vẫn là không được. La Chinh không phải kẻ ngốc, cho dù là ám sát thì cũng rất khó thăm dò được. Huống hồ hiện tại Yêu Dạ tộc và Nhân tộc đều âm thầm phái người trông chừng La Chinh, cho dù Chiến Tôn Dạ tộc đồng ý hy sinh vì Ma tộc chúng ta, thì cũng rất khó để tiếp cận hắn!”
“Vậy thì đàm phán đi!” Mạnh Thiên vừa nói vậy, lại lập tức có Chiến Tôn Ma tộc khác mở miệng nói.
“Ma tộc chúng ta sớm đã không thể khống chế tháp Tội Ác, cũng không phải không thể nhường một ít chỗ ngồi cho Nhân tộc!”
“Nhưng lại không rõ tên nhãi kia muốn bao nhiêu! Ta cảm thấy cho Nhân tộc năm chỗ là đủ rồi!”
Nhiều Chiến Tôn cấp cao mồm năm miệng mười đưa ra ý kiến, còn Mạnh Thiên thì đứng ở phía trên cột đá nhắm hai mắt lại. Chờ đến khi tất cả mọi người nói xong, Mạnh Thiên mới thản nhiên nói: “Song Ma thánh địa cũng đã cho ra ý kiến, bảo chúng ta đàm phán với tên nhóc kia.”
Nghe Mạnh Thiên nói vậy, đông đảo Chiến Tôn cấp cao đều không thể xem thường được.
Nếu thánh địa đều đã đưa ra ý kiến, vậy còn hỏi ý kiến của bọn họ làm gì? Có phải ăn no rửng mỡ không vậy?
Tuy nói bàn tay của thánh địa không với tới tháp Tội Ác được, nên nếu trong tháp Tội Ác có chuyện gì thì vẫn cần những kẻ nắm giữ chỗ ngồi can thiệp. Nhưng thánh địa mới là gốc rễ của Ma tộc, Chiến Tôn cấp cao ở đây chung quy lại thì rồi cũng sẽ có ngày rời khỏi tháp Tội Ác, rất nhiều chuyện vẫn bị thánh địa nắm giữ.
“Vậy thì đàm phán đi!”
“Hy vọng tên nhóc kia đừng được đằng chân lân đằng đầu!”
“Hắn dám? Cho dù hắn có thể hô mưa gọi gió trong tháp Tội Ác, nhưng thánh địa Tử Tâm lại nằm ngoài vùng đất nguyền rủa, Song Ma thánh địa chúng ta liên thủ lại, huỷ diệt một cái thánh địa Tử Tâm nho nhỏ kia cũng chỉ là một việc dễ như trở bàn tay.”
Đây là nỗi lo hiện nay của Ma tộc. Cho dù La Chinh thật sự thành kẻ khống chế tháp Tội Ác, nhưng hắn lại không thể gây ảnh hưởng đến nơi ở ngoài vùng đất nguyền rủa. Thánh địa Tử Tâm căn bản không thể nào ngăn cản được đại quân Ma tộc!
La Chinh cũng không vội vã đi lên tầng 11 của tháp Tội Ác.
Đi lên đỉnh tháp không phải mục tiêu của La Chin. Mục tiêu của hắn khi tiến vào tháp Tội Ác, một là vì tu luyện, hai là đến vì truyền thừa trong động Huyền Minh. Đứng ở tầng thứ mười có thể đạt được số lượng lớn ánh sáng tạo hóa, thừa sức để hắn tu luyện, việc tăng cấp quá sớm để đi lên tầng tiếp theo cũng không quá quan trọng nữa.
Nhưng mấy ngày trước còn ổn, tuy La Chinh đánh bại Nguyệt Thủ và Mộc Thanh Dương nhưng vẫn có không ít Chiến Tướng cấp 10 đến khiêu chiến.
Trên thế giới này vĩnh viễn không thiếu những võ giả tự cho mình là siêu phàm. Trong mắt bọn họ, Nguyệt Thủ không đánh lại được La Chinh, Mộc Thanh Dương không phải là đối thủ của La Chinh, nhưng chưa chắc bọn họ sẽ không đánh lại được.
Ngày đầu tiên trở lại tháp Tội Ác, ba Chiến Tướng bại dưới tay La Chinh, ngày hôm sau lại có ba Chiến Tướng bại dưới tay hắn. Thẳng đến ngày thứ ba, đã xuất hiện một Chiến Tôn khiêu chiến La Chinh.
Đó là một Chiến Tôn cấp hai của Thú tộc.
Bình thường trên đại lục Hải Thần có rất ít sinh linh lên đến cấp bậc Chiến Tôn mới tiến vào tháp Tội Ác.
Chiến Tôn Thú tộc này có vẻ thuộc loại võ giả độc lập, không phải đi ra từ thánh địa của Thú tộc. Loại võ giả độc lập này thường chỉ một lòng tu luyện, không chú ý tin tức bên ngoài.
Chiến Tôn cấp hai của Thú tộc này hình như không biết sự tích của La Chinh, gã một đường từ tầng thứ nhất đánh thẳng lên đến tầng thứ mười, mỗi một tầng đều chỉ dừng lại trong thời gian ba ngày. Khi đến tầng thứ mười, gã thấy sau khi La Chinh chiến thắng được vài trận thì không còn sinh linh nào dám khiêu chiến hắn nữa.
Người thú đó cõng hai lưỡi rìu, cười lạnh một tiếng: “Một Chiến Tướng cấp một của Nhân tộc? Ha!”
Nói xong còn tùy tiện đi lên sàn đấu.
Nhìn thấy có Chiến Tôn đến khiêu chiến La Chinh, nhóm Chiến Tướng cấp mười ở tầng mười đều thấy hứng thú, ngay cả đám người Mộc Thanh Dương, Hạ Sương cũng sôi nổi đứng trên khán đài.
Nhưng nhìn người thú trước mắt, mày La Chinh lại nhíu lại.
“Thằng nhóc Nhân tộc, làm đối thủ của ta, ngươi không hài lòng sao?” Trên mặt Chiến Tôn thú nhân lộ vẻ không vui, cái mặt giống như vỏ cây của hắn treo lên nụ cười lạnh.
“Quả thật là không hài lòng. Ngươi một đường leo lên bằng sàn trống, cũng không có ánh sáng tạo hóa…” La Chinh dừng lại ở tầng mười, mục đích chính là để kiếm ánh sáng tạo hóa, còn Chiến Tôn Thú tộc trước mắt này không có lấy một tia ánh sáng tạo hóa nào trên ngực, có thắng cũng vô dụng.
Trên mặt Chiến Tôn Thú tộc lập tức lộ ra vẻ ác độc. Giọng điệu của La Chinh tỏ rõ là hắn có thể đánh bại gã, vậy nên gã bỗng nhe răng cười nói: “Mấy năm trước ta từng ăn qua một bữa thịt người, hương vị vô cùng tươi ngon. Nếu ta đánh bại ngươi, thì thịt của ngươi, hãy để lại cho ta đi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com