Ánh mắt mọi người tập trung trên khối xúc xắc kia, trên mặt toát ra vẻ nghi ngờ.
Trong mộ Tiên này mà lại xuất hiện một khối xúc xắc sáu mặt, đây rõ ràng mà một chuyện thật kỳ quái.
Khối xúc xắc kia vốn xoay tròn, nay tốc độ dần chậm lại,2cuối cùng liền trôi nổi giữa không trung, không hề nhúc nhích.
Mọi người đang vô cùng khó tin thì trong xúc xắc kia chợt bắn ra một luồng ánh sáng. Luồng ánh sáng này như một chiếc kim đồng hồ, quay ngang xung quanh, xẹt qua từng người một.
Xẹt qua người của5Huyết Mộc Nhai, xẹt qua người của Hư Linh Tông rồi lại xẹt qua La Chinh, Ninh Vũ Điệp…
Tốc độ xoay tròn của tia sáng này càng ngày càng nhanh, sau khi đạt một tốc độ nhất định thì lại xoay chậm lại, cuối cùng chỉ đến một trưởng lão đứng trên6đài của Hắc Sơn Tông.
Vị trưởng lão đứng trên đài kia lộ vẻ mặt lo lắng, hoàn toàn không hiểu rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
“Này, đây rốt cuộc là cái gì?” Trưởng lão hoang mang hỏi.
Không ai có thể trả lời được cho hắn, vì mọi người ở đây đều là5lần đầu tiên nhìn thấy thứ này, làm sao biết rõ được?
Thời gian dần qua, luồng sáng được bắn ra từ khối xúc xắc cũng bắt đầu nhảy lên, đồng thời thay đổi màu sắc của nó. Ban đầu vốn là vàng sáng lại dần dần chuyển sang màu đỏ, hai loại3màu sắc luân phiên lóe lên không ngừng.
Nhìn thấy những thay đổi của chùm tia sáng kia, trưởng lão của Hắc Sơn Tông cũng bắt đầu hoảng hốt, vẻ mặt kích động nhìn về phía tông chủ Hắc Nha, lớn tiếng hô: “Tông chủ, cứu ta!”
Khoảng cách giữa Hắc Nha với trưởng lão kia cũng không xa, nhưng vấn đề là kết giới màu xanh bao quanh bình đài không thể đột phá, lão ta biết đi cứu thế nào?
Cuối cùng khi luồng sáng này hoàn toàn biến thành màu đỏ thì chợt chiếu lên người trưởng lão của Hắc Sơn Tông. Từ trong luồng sáng bộc phát ra một luồng năng lượng khiến tim người ta đập nhanh hơn, nháy mắt đã biến trưởng lão kia thành mảnh nhỏ!
Thấy cảnh này, sắc mặt mọi người đều biến đổi!
Hắc Nha đeo mặt nạ nên không thấy rõ ánh mắt của lão, thế nhưng chắc hẳn sắc mặt cũng chẳng thể tốt được.
Năng lượng chất chứa trong luồng sáng kia cực kỳ khủng bố đến mức khiến người ta có suy nghĩ không thể ngăn cản nổi.
Đừng nói là trưởng lão Hư Kiếp Cảnh kia, cho dù là cường giả Sinh Tử Cảnh thì chỉ sợ cũng chẳng ngăn được nó.
Đây là cái thứ quỷ gì vậy? Chùm tia sáng này cứ chiếu đến ai thì người đó chết?
Vấn đề này không ai có thể trả lời, sau khi luồng ánh sáng kia giết chết trưởng lão của Hắc Sơn Tông thì lại ngay lập tức xoay tròn.
Tâm trí tất cả mọi người như đều được treo lên giữa không trung, trong lòng đều cầu nguyện, ngàn vạn lần đừng chiếu đến mình!
Luồng ánh sáng kia cuối cùng cũng vẫn chậm rãi lại, tốc độ càng ngày càng chậm, thế nhưng lại chiếu tới phía Vân Điện.
Người những tông môn khác thấy cảnh này thì nhất thời thở phào một hơi, bởi có lẽ sẽ không chiếu lên người mình…
Giờ phút này, người của Vân Điện đều trầm mặt lại…
Trác đại tiên sinh chậm rãi nhìn luồng sáng đang hướng tới phía mình, sắc mặt lập tức tái xanh cả đi, đến khi luồng sáng xẹt qua rồi ông ta mới thở phào một hơi.
Tiếp đó luồng sáng này chiếu đến Đại Mộng chân nhân, hắn ta cũng cau mày lại, nhìn chằm chằm vào luồng sáng tượng trưng cho cái chết kia, trong lòng không ngừng tính toán phương pháp đối phó.
Nhưng nó vẫn không dừng lại trên người Đại Mộng chân nhân, cuối cùng cũng xẹt qua người Ngọc bà bà, chậm rãi xoay về phía Ninh Vũ Điệp.
“Tiểu Điệp.” Đáy lòng La Chinh nhất thời căng thẳng.
Khi mọi người ở đây đều cho rằng lần này luồng sáng sẽ dừng lại ở Tiểu Điệp thì nó lại dịch chuyển một chút, dừng trên người La Chinh.
Trên mặt Thôi Tà là một nụ cười nhạt, số mệnh tên nhóc này quá nghịch thiên như vậy mà cũng có lúc xui xẻo à? Đến võ giả Hư Kiếp Cảnh còn chẳng chống lại được công kích của luồng sáng thì nhóc con này căn bản cũng chẳng có cửa mà cản.
“La Chinh!” Trên mặt Ninh Vũ Điệp lộ một nét lo lắng.
La Chinh cũng nhíu mày.
Chỉ sau mấy nhịp thở, luồng sáng sẽ chuyển sang màu đỏ, sẽ giết chết hắn, vậy nên lúc này dù là ai cũng không thể bình tĩnh được.
Nhưng giờ phút này La Chinh lại bình tĩnh một cách lạ thường.
Trên người hắn còn có vài chỗ có thể dựa vào, hẳn là có thể đối phó với luồng sáng màu đỏ kia. Ví dụ như một tấm bùa hộ mệnh mà Cung chủ Long Uyên Cung tặng cho hắn cũng là thứ đến từ Thượng Giới, nên hẳn là có thể ngăn cản được công kích của luồng sáng này.
Lúc này dù có cuống cả lên thì cũng chẳng có tác dụng gì, quan trọng nhất là phải biết suy xét.
Dù mộ Tiên Thiên Miểu được thiết kế như thế này với mục đích gì thì cũng không thể để lại một kết cục chết chóc như vậy. Theo chuyển động của luồng sáng thì người chết sẽ càng ngày càng nhiều, chẳng lẽ luồng sáng này muốn giết hết mọi người?
Bình tĩnh, bình tĩnh, La Chinh không ngừng tự khuyên bảo mình.
Khối xúc xắc thật lớn ở giữa không gian kia…
Chắc chắn có liên quan đến khối xúc xắc này, vấn đề là làm thế nào để phá giả câu đố?
Xúc xắc…
Vấn đề chắc chắn ở trên xúc xắc.
Chắc chắn mọi người đều phải đối mặt với khối xúc xắc này, như vậy…
Sau vài nhịp thở, luồng sáng màu đỏ lại xuất hiện, lúc này ánh sáng vàng và đỏ bắt đầu luân phiên nhau, một khi chùm tia sáng này hoàn toàn biến thành màu đỏ thì La Chinh sẽ bị giết chết chỉ trong tích tắc.
Trên mặt một số người xuất hiện nụ cười lạnh, đại khái đều là những người có ân oán với La Chinh, ví dụ như Thôi Tà.
Nhưng phần đông thì lại là xuất hiện vẻ lo lắng vô cùng. Lúc này La Chinh chết, vậy kế tiếp thì sao? Bọn họ cũng phải đối mặt với luồng sáng này, vậy phải làm sao để may mắn thoát khỏi nó?
Ánh sáng màu đỏ ngày càng nhiều hơn, ánh mắt La Chinh chợt lóe, chân nguyên khởi động, một quyền được đánh ra. Không ngờ quyền ảnh này lại tiến thẳng đến xúc xắc ở giữa không gian!
“Ầm!”
Quỷ dị ở chỗ, khối kết giới trước mặt La Chinh lại không ngăn cản hắn tiến công, đường quyền ảnh này cứ thế tiến thẳng tới xúc xắc.
Khối xúc xắc kia bị La Chinh đánh một quyền thì bắt đầu nảy lên, quay vài vòng, cuối cùng dừng lại ở một điểm số.
“Hai điểm.”
Mà luồng sáng chiếu lên La Chinh cũng dần biến thành màu vàng.
“Không sao?” Thấy cảnh này, trong lòng mọi người bắt đầu thấy mừng.
Ninh Vũ Điệp cũng thở ra một hơi thật dài, số mệnh La Chinh cũng không phải mạnh bình thường.
“Thì ra là phải đánh cái xúc xắc ở giữa không trung kia, nhưng mà không biết chuyện ngày có ý nghĩa gì?”
“Tên trưởng lão của Hắc Sơn Tông kia coi như chết oan!”
“Ai bảo hắn ngu xuẩn, không biết công kích xúc xắc ở giữa không gian kia?”
Mọi người ào ào bàn tán, tuy La Chinh may mắn thoát khỏi, nhưng bọn họ vẫn không hiểu, mộ Tiên Thiên Miểu thiết kế như vậy, rốt cuộc là có ý gì?
Sau khi xúc xắc xuất hiện hai điểm thì kết giới phía trước La Chinh tiêu tan, trước mặt hắn lại xuất hiện hai vòng tròn.
Nhìn thấy hai vòng tròn, trong lòng La Chinh âm thầm gật đầu: “Thì ra là thế. Công kích xúc xắc phía trước rồi điểm số xuất hiện sẽ tương ứng với số bước tiến về phía trước!”
La Chinh không hề do dự, bước một bước ra khỏi đài cao, giẫm lên vòng tròn rồi bước ra hai bước.
Lúc này La Chinh đã hiểu rõ, lập tức mọi người cũng đều hiểu cả. Sau khi tính toán trong lòng thì tâm tư cũng bình thản hơn rất nhiều. Chỉ cần đánh lên xúc xắc kia rồi xuất ra số bước tương ứng là có thể đi lên, điều này cũng không khó.
Cuối cùng tảng đá trong lòng cũng được tháo gỡ, đến khi luồng sáng kia lại bắt đầu xoay tròn, mọi người cũng không còn quá lo lắng nữa.
Sau khi La Chinh bước lên hai bước, luồng sáng kia lại bắt đầu xoay tròn, cuối cùng dừng ở Tiểu Giới của Hư Linh Tông.
Tiểu Giới mỉm cười rồi cũng đánh một quyền lên xúc xắc. Dưới cú đánh của Tiểu Giới, xúc xắc quay cuồng vài vòng rồi xuất ra điểm số, “sáu”.
Sau đó trước mặt Tiểu Giới xuất hiện sáu vòng tròn, đợi Tiểu Giới bước lên xong, hắn mỉm cười với La Chinh: “La Chinh, số mệnh của ta tốt hơn ngươi!”
La Chinh cười nhạt một tiếng, không hề để ý.
Rất nhanh, luồng sáng ở giữa lại bắt đầu chuyển động lần thứ tư, rồi chỉ đến người một trưởng lão của Huyền Âm Quán.
Vị trưởng lão này cười hắc hắc rồi đánh ra một quyền. Hắn thân là võ giả Hư Kiếp Cảnh, một quyền này dùng tới tám phần lực, đánh khối xúc xắc kia lên sao, sau đó rơi thật mạnh xuống, điểm số xuất hiện, “ba”.
“Ba điểm, cũng khá tốt!” Trưởng lão của Huyền Âm Quán không hề kiêng dè gì, bắt đầu bước đi.
Nhưng khi hắn vừa mới bước vào vòng tròn thứ ba thì chiếc vòng đó chợt đổi màu, đang từ trong suốt bỗng biến thành màu đỏ rực như lửa.
“Hỏa Ngục Lôi Sát!”
Một giọng nói thản nhiên vang lên bên tai mọi người.
Ùng ùng…
Xung quanh trưởng lão chợt bộc phát ra một đám lửa dữ dội, đồng thời còn có một đường sấm sét màu tím điên cuồng giáng xuống.
Đường sấm sét kia như con rắn đang điên cuồng, kết hợp với ngọn lửa màu đỏ tươi, không ngừng đốt cháy vị trưởng lão nọ.
Một lúc lâu sau, ngọn lửa và sấm sét cũng tan đi, nhưng ở trong vòng tròn thứ ba kia lại chỉ còn một đống than!
Sắc mặt mọi người lại nhăn nhó lần nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com