Cái vực sâu này giống như một cái ống khói thật lớn, tất cả các đài đều được phân bổ trên cùng một độ cao.
Giờ phút này, lần lượt mọi người đều đứng lên đài cả.
Mà giọng nói mạnh mẽ kia lại được truyền tới từ một đài cao bên cạnh.
La Chinh nhíu mày, người nói chuyện đúng là Thôi Tà.
Mọi người trong2Vân Điện nhìn thấy Thôi Tà, trên mặt nhất thời hiện lên vẻ lo lắng.
Bởi vì có đại trận hộ tông nên đến giờ có thể nói, Vân Điện và Thôi Tà rơi vào cục diện không chết không ngừng.
Nếu như ở trong Vân Điện thì vẫn còn may, vì ít nhất còn có ba sát trận có thể bảo vệ bọn họ5an toàn quanh năm suốt tháng, nhưng nếu lúc này mà Vân Điện chỉ đơn thuần đối diện với Thôi Tà thì chống đỡ thế nào?
Nghe thấy lời của Thôi Tà, La Chinh lại cười lạnh một tiếng: “Thật vinh hạnh!”
Đúng lúc này, ở một khu đài khác lại có người xuất hiện, rõ ràng lại là ba tên mập của Thiên Hạ6Thương Minh cùng với ông trùm thiên cổ của họ, ngoài ra còn có các trưởng lão. La Chinh phát hiện người tên lão Tiêu cũng ở trong đám này.
Lão Tiêu cũng thuộc loại đã có tuổi, nhưng bản thân lại là võ giả không thể đột phá. Dưới tình huống này, bọn họ sẽ ra ngoài tìm cơ duyên, hy vọng có5thể đột phá, kéo dài tuổi thọ của mình. Dù sao thì cố gắng một phen còn có thể sống lâu thêm mấy trăm năm, không thì cùng lắm là chết mà thôi. Nếu an hưởng tuổi già thì kết cục vẫn là cái chết. Đây là chuyện mà võ giả, hay chính xác hơn là những võ giả đã tu luyện đến3cảnh giới của bọn họ, không muốn đối mặt nhất.
“Thạch minh chủ, Yên minh chủ, Mạc minh chủ.” Ninh Vũ Điệp gật đầu chào ba Minh chủ của Thiên Hạ Thương Minh.
Vân Điện và Thiên Hạ Thương Minh có quan hệ khá tốt, hơn nữa lúc này ông trùm thiên cổ của bọn họ cũng tới, nếu giúp đỡ lẫn nhau thì cũng chẳng ngại gì Thôi Tà.
Cho nên người Vân Điện thấy người của Thiên Hạ Thương Minh thì cả đám cũng thầm thả lỏng.
Ngay sau đó, người xuất hiện càng ngày càng nhiều, Tông chủ và các trưởng lão của Huyết Mộc Nhai, Hắc Sơn Tông cũng ào ào xuất hiện trên các đài cao.
Thế nhưng có một khu đài lại rất kỳ lạ, một khu có 45 đài cao mà lại chỉ có duy nhất một người xuất hiện. Đó là một võ giả trung niên không cao lắm, nhưng cũng có tu vi là Sinh Tử Cảnh!
Số lượng cường giả Sinh Tử Cảnh trong Trung Vực, đếm cũng chỉ hết một bàn tay. Nhưng người này lại là một gương mặt mới, cho nên mọi người cũng không nhịn được mà đánh giá hắn.
Thôi Tà cũng âm thầm kinh hãi, hắn cảm nhận được thực lực võ giả kia không hề kém chính mình chút nào, vì thế hắn lên tiếng hỏi: “Anh bạn, xin hỏi ngươi tới từ nơi nào Trung Vực vậy?”
Sau khi võ giả kia lên đài cao, phát hiện xung quanh có một đường kết giới không thể phá được thì lập tức khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt dưỡng thần. Nghe được Thôi Tà nói, võ giả trung niên mở to mắt thản nhiên liếc Thôi Tà một cái: “Ha ha, đường đường là Đông Tà Vương – Thôi Tà, võ giả đứng đầu Trung Vực mà cũng có người ngươi không biết cơ đấy?”
Thôi Tà nhíu mày. Đây không phải lời hay ho gì, thậm chí còn có chút khiêu khích, nhưng Thôi Tà cũng không hề có ấn tượng gì với người này.
Võ giả trung niên lạnh lùng mỉm cười: “Chạy trốn trong suốt tám nghìn ngày đêm khỏi bốn trăm vạn người không ngừng đuổi giết, không biết Thôi Tà có nhớ tới ta? Hư Linh Tông, Vân Điện, cả Thương Minh có còn nhớ ta không?”
Nghe thấy lời võ giả trung niên nói, chân mày của những người thuộc các thế lực ở đây đều nhíu hết cả lại, trong ánh mắt liền toát ra vẻ khó tin!
Ninh Vũ Điệp bĩu môi nói: “Thì ra là hắn.”
“Hắn là ai vậy?” La Chinh ngạc nhiên nói. Cái gì mà trong tám ngàn, cái gì mà bốn trăm vạn? La Chinh nghe mà chẳng hiểu gì cả.
“Độc Vương – Vu Chiêm Hà. Trước đây khi hắn mới có tu vi là Hư Kiếp Cảnh, bởi vì đạt được bí điển ngũ độc – Ngũ Độc Chân Kinh nên bị các võ giả khắp Trung Vực đuổi giết. Thiên Hạ Thương Minh liên hợp với các đại tông môn chúng ta, treo giải thưởng lên tới cả trăm vạn viên đá chân nguyên cực phẩm, cho dù là võ giả chỉ phát hiện manh mối của Vu Chiêm Hà thì cũng được thưởng rất hậu hĩnh, cho nên toàn bộ Trung Vực đều bao vây để tiêu diệt người này. Chẳng qua sau khi hắn tu luyện Ngũ Độc Chân Kinh thì độc công trên người hắn hết sức lợi hại, bị đuổi giết suốt tám nghìn dặm, cả trăm vạn võ giả được điều động… vậy mà cuối cùng vẫn để hắn chạy thoát.” Ninh Vũ Điệp nói nhỏ: “Chẳng qua lúc đó ta cũng không tham gia, bởi khi đó còn nhỏ…”
“Khi đó còn nhỏ? Vậy hiện tại Tiểu Điệp bao nhiêu tuổi?” La Chinh đột nhiên hỏi.
Đôi mắt xinh đẹp của Ninh Vũ Điệp trừng lên nhìn La Chinh: “Dù sao cũng lớn hơn ngươi!”
Thấy Ninh Vũ Điệp thẹn quá hóa giận, La Chinh lại chỉ cười ha ha.
Thôi Tà cười nhạt: “Thì ra là ngươi! Không ngờ sau khi chạy thoát ngươi lại có thể đột phá lên Sinh Tử Cảnh. Lúc ấy ngươi dùng thuật độc cao nhất thiên hạ, chạy thoát từ trong tay ta, ta đã cho rằng ngươi cũng là người có vận số lớn. Không tồi, không tồi!”
“Không tồi cái rắm! Ta bị các ngươi ép nhảy vào trong đầm Vân Mộng, sống cuộc đời ăn lông ở lỗ, một ngày mà như cả chục năm, người không ra người, quỷ không ra quỷ! Đợi đến ngày ông đây lấy được truyền thừa của Thiên Miểu đạo nhân, chắc chắn ta sẽ huyết tẩy Trung Vực, diệt sạch mấy tông môn tứ phẩm, ngũ phẩm chó má các ngươi, thành lập thánh địa của ông đây!” Vu Chiêm Hà lạnh giọng nói.
Lông mày Thôi Tà khẽ nhướng, hắn cũng chỉ cười hắc hắc hai tiếng rồi không nói gì. Tuy Vu Chiêm Hà mạnh thật, nhưng chưa chắc đã là đối thủ của Thôi Tà. Huống chi người này không chỉ nhằm vào một mình Thôi Tà. Vu Chiêm Hà tỏ rõ nỗi hận đến tận xương tủy với cả Hư Linh Tông, Thiên Hạ Thương Minh và Vân Điện, vậy Thôi Tà hắn tội gì phải chịu sự phẫn nộ thay bọn họ?
Thế nhưng người Hư Linh Tông, Vân Điện và Thiên Hạ Thương Minh thì tỏ vẻ cảnh giác. Những gì xảy ra trước đây cứ như mới xảy ra hôm qua, vẫn còn rõ ràng ngay trước mắt. Vu Chiêm Hà xuất hiện, đối với mọi người chẳng phải là tin tức tốt đẹp gì.
Đúng lúc này, trên một đài cao ở khu tiếp theo cũng có người xuất hiện, rõ ràng là một cô gái mặc đồ đen và một chàng trai tuấn tú.
Cô gái mặc đồ đen này mới chỉ là Hư Kiếp Cảnh sơ kỳ, còn chàng trai tuấn tú kia thì là Hư Kiếp Cảnh trung kỳ. Sau khi hai người xuất hiện thì thản nhiên nhìn quét qua một vòng, trên mặt cô gái mặc đồ đen kia tỏa ra một chút hào khí bễ nghễ, thản nhiên nói: “Những người này, chính là võ giả Thiên Bắc Vực sao?”
“Thiên Bắc Vực?” Cô gái mặc đồ đen kia khá gần Thôi Tà, nên khi hắn nghe nói vậy thì hơi sửng sốt: “Các người tới từ Thần quốc?”
Lời của Thôi Tà lập tức thu hút ánh mắt của tất cả mọi người. Thậm chí còn có cả võ giả Thần quốc? Nói cách khác, trong chín chiếc đèn thì có một chiếc nằm trong Thần quốc!
“Đồ kiến, ngươi không có tư cách hỏi ta.” Cô gái mặc đồ đen thản nhiên nói.
Nghe thấy câu này, gân xanh trên cổ Thôi Tà lập tức nổi lên ầm ầm, âm trầm nhìn chằm chằm cô gái kia: “Ngươi nói cái gì? Có bản lĩnh lặp lại lần nữa!”
“Sư muội ta nói ngươi là con kiến, sao vậy? Ta cảm thấy gọi thế là còn tôn trọng ngươi rồi, ngươi nên cảm thấy vinh hạnh mới phải.” Chàng trai tuấn tú kia mỉm cười.
Khí thế mãnh liệt từ trong cơ thể Thôi Tà tản ra, nhưng tất cả đều bị kết giới xanh biếc bao quanh đài cao chặn lại. Trong khoảng thời gian này, Thôi Tà bị người ta cho ăn thiệt khá nhiều rồi! Trên đại hội võ đạo, La Chinh giết chết Tư Diệu Linh ngay trước mắt Thôi Tà! Sau đó lại trốn trong đại trận hộ tông của Vân Điện, khiến hắn nhục nhã. Giờ đây lại còn có hai tên tiểu bối Hư Kiếp Cảnh gọi hắn là con kiến!
Điều này làm sao Thôi Tà có thể nhịn được?
“Các ngươi, không sợ chết sao?” Thôi Tà lạnh giọng nói.
Một nam một nữ bên kia lập tức cười lạnh. Cô gái lập tức nói: “Chỉ bằng mấy con kiến ở Thiên Bắc Vực các ngươi? Chỉ sợ còn chưa đủ tư cách!”
Đông đảo võ giả Trung Vực nghe thấy lời này, sắc mặt cả đám bắt đầu đen lại. Hai người đến từ Thần quốc này dường như cũng không phải đèn cạn dầu, hơn nữa bọn họ không chỉ nhắm vào Thôi Tà mà là nhắm vào tất cả võ giả Trung Vực.
Thế nhưng, hai người này, một là Hư Kiếp Cảnh sơ kỳ, một là Hư Kiếp Cảnh trung kỳ, sao lại dám càn rỡ như thế?
Nhìn qua thì bọn họ vẫn còn rất trẻ, cốt linh đều không lớn, thiên phú cũng không tồi, nhưng bàn về thực lực thì chỉ sợ không phải là đối thủ của bất kỳ tông môn tứ phẩm nào.
Ngay khi cô gái kia vừa dứt lời, bên cạnh hai người liền xuất hiện mấy vị võ giả mặc đồ đen, tất cả bọn họ đều là cường giả Sinh Tử Cảnh.
La Chinh lắc đầu ngay: “Khó trách bọn họ chắc chắn như vậy, thì ra là có một nhóm Sinh Tử Cảnh bảo hộ!”
Những võ giả mặc đồ đen kia sau khi xuất hiện thì chẳng nói năng gì, xem ra thế lực này là do đôi nam nữ kia dẫn đầu.
Nhìn thấy những võ giả mặc đồ đen kia, mặt Thôi Tà cũng toát ra vẻ kiêng kị.
Người của cả tám thế lực còn lại cũng đang đứng trên đài cao xung quanh nhìn về khu đài cuối cùng còn chưa có ai xuất hiện.
Đương nhiên mọi người không thể tưởng tượng được rằng khu cuối cùng kia vốn thuộc về Nghiêm gia của thành Thiết Diêm, lúc này đây toàn bộ người của Nghiêm gia đều đã bị âm thi giết chết.
Mọi người thầm suy đoán, đánh giá lẫn nhau hoặc là dùng chân nguyên truyền âm để bàn tán về chuyện sắp xảy ra.
Nhưng chẳng ai biết rõ, vì sao trong mộ Tiên Thiên Miểu lại được thiết kế như thế này. Thiên Miểu đạo nhân rốt cuộc muốn làm gì?
Mọi người đang sôi nổi phỏng đoán thì dưới vực sâu ở giữa xuất hiện một đốm sáng giống như giọt nước mưa vậy. Nó không ngừng biến đổi rồi cuối cùng lại hóa thành một hình lập phương. Sau khi củng cố lại hình dạng thì liền phát ra những điểm sáng màu trắng ngà và màu đỏ.
Cuối cùng cả khối sáng đó biến thành một cái xúc xắc có sáu mặt thực bình thường trong các quán bạc.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com