(1)Tức nhưỡng: Một loại thần vật trong truyền thuyết, một loại đất đai có khả năng tự sinh trưởng.
Bởi vì Ninh Vũ Điệp đã tán công chín lần, không ngừng thay đổi tu vi2nên mọi người rất khó để đánh giá thực lực của nàng.
Không ít người cho rằng, cho dù thực lực của Ninh Vũ Điệp có khôi phục lại về Hư Kiếp Cảnh thì cũng5chỉ mạnh hơn Trác đại tiên sinh và Đại Mộng chân nhân một chút thôi. Nhưng hiện giờ mới thấy, Ninh Vũ Điệp mạnh hơn bọn họ không chỉ một hai phần. Nếu Ninh6Vũ Điệp tiến vào Hư Kiếp Cảnh hậu kỳ, chỉ sợ còn có thể đối kháng với một cường giả Sinh Tử Cảnh Nhất Kiếp.
Xử lý xong âm thi Yêu Đế này, Ninh Vũ5Điệp lại tiếp tục dẫn dắt mọi người tiến lên phía trước.
Cùng lúc đó, các cường giả trong tám con đường khác vào mộ Tiên cũng tiếp tục di chuyển không ngừng.
Phía sau Thôi3Tà, sáu võ giả khoác áo choàng không nói lấy một lời. Đối mặt với đám âm thi này, Thôi Tà và sáu võ giả Hư Kiếp Cảnh độc lập kia dường như hoàn toàn nghiền nát chúng chỉ trong mấy nhịp thở.
Về phần võ giả Huyết Mộc Nhai, Hắc Sơn Tông, Huyền Âm Quán cũng vượt qua được đoạn đường ngày mà không gặp nguy hiểm gì.
Trong chín thế lực ở đây chỉ có nhóm võ giả đến từ Thần quốc là có tốc độ đi nhanh nhất, hơn nữa cô gái mặc đồ đen và anh chàng tuấn tú kia còn chưa hề động tay. Có một người lao lên từ phía sau bọn họ, lấy một cây cung lớn màu vàng ròng, bắn ra năm mũi tên nhọn về phía đám âm thi!
Năm mũi tên nhọn này biến thành mười mũi tên rồi lại bắn về phía mười âm thi. Sau khi hấp thụ hết sức mạnh của mười âm thi này thì mười mũi tên bỗng biến thành hai mươi mũi, bốn mươi mũi, tám mươi, một trăm sáu mươi mũi tên nhọn!
Chỉ trong nháy mắt, mấy trăm âm thi đã bị giải quyết hết, sau đó tất cả các mũi tên đều hợp lại làm một, tiến về phía âm thi Yêu Đế ở đằng sau cùng. Bị một mũi tên xuyên qua, Yêu Đế kia lập tức bị xuyên thủng.
Uy lực của cây cung này, nếu để cho phần lớn các võ giả trong Trung Vực nhìn thấy thì có lẽ họ sẽ hâm mộ đến mức không nói ra được lời nào.
Nếu xảy ra chiến tranh tông môn, dựa theo đặc tính một hóa hai, hai hóa bốn, bốn hóa tám… của cây cung này thì có lẽ chỉ cần bắn ra một mũi tên cũng có thể giết chết hàng trăm võ giả!
“Một cung Thái Hư Hóa của lão Cung quả nhiên danh bất hư truyền, haha…” Một hộ vệ Sinh Tử Cảnh khác tán thưởng.
Vị võ giả cầm cây cung kia trong tay chỉ mỉm cười rồi thu cung lại.
Về phần cô gái mặc đồ đen và chàng trai tuấn tú kia thì cứ như cảnh trước mặt thật bình thường vậy, nên cũng không để ý gì tới cuộc nói truyện giữa hai cường giả Sinh Tử Cảnh, sắc mặt cũng không hề thay đổi, cứ như tất cả vốn nên như thế.
Hai người lướt qua đám âm thi dưới đất, đi thẳng về phía trước…
Nếu bàn về xui xẻo nhất thì phải là một thế lực của gia tộc tam phẩm – Nghiêm gia đến từ thành Thiết Diêm. Thế lực gia tộc tam phẩm này cũng coi như là một thế gia trong Trung Vực, tộc trưởng Nghiêm Thiếu Phong chính là cường giả Hư Kiếp Cảnh trung kỳ. Đáng tiếc, Nghiêm gia ngoài Nghiêm Thiếu Phong ra thì những người khác hầu như đều là Thần Đan Cảnh.
Nghiêm gia vẫn luôn cố gắng tiến đến trở thành thế lực gia tộc tứ phẩm, Tiên Mộ Linh Đăng chính là bảo vật bí mật được tổ tiên Nghiêm gia truyền lại, Nghiêm gia chờ đợi ngày này cũng đã mấy trăm năm rồi!
Nhưng sau khi bị áp chế tu vi trong mộ Tiên Thiên Miểu, ngoài Nghiêm Thiếu Phong có thực lực để bảo vệ mình ra thì những người khác căn bản không có sức đối phó với đám âm thi kia, vậy nên chưa được bao lâu đã bị đám âm thi xé nát, chỉ còn một mình Nghiêm Thiếu Phong còn sống.
Giờ khắc này, Nghiêm Thiếu Phong muốn phát điên biết bao, nhưng rõ ràng chỉ còn sót lại duy nhất mình hắn, hơn nữa âm thi Yêu Đế cuối cùng cũng lộ mặt nên Nghiêm Thiếu Phong không thể không lui lại, trở về hành lang.
Nếu Nghiêm gia không có cường giả Hư Kiếp Cảnh là hắn, chắc chắn từng giây từng phút sẽ bị những thế lực và gia tộc khác chia cắt, vậy nên hắn không thể chết được.
Nhưng mà khi Nghiêm Thiếu Phong đang đi về phía lối đi chỗ hành lang kia thì chợt nghe thấy một giọng nói nhàn nhạt vang lên…
“Vào mộ Tiên Thiên ta… đừng mong có đường lui…”
“Là ai?” Khi Nghiêm Thiếu Phong nghe được giọng nói kia, hắn không nhịn được mà bắt đầu luống cuống, sử dụng tốc độ cao nhất để chạy về phía hành lang.
“Thần Kinh cai quản trời… ló đầu nhận trường sinh…”
Giọng nói kia cứ nói đứt quãng mãi, Nghiêm Thiếu Phong lại càng hoảng loạn hơn. Chẳng qua tuy lối đi này dài, nhưng khi cường giả Hư Kiếp Cảnh bay đi thì rất nhanh đã có thể đi qua rồi.
“Lối vào ngay phía trước!”
Chỉ cần lao ra khỏi lối đi này là có thể tiến vào trong thông đạo không gian, Nghiêm Thiếu Phong có thể trở lại thành Thiết Diêm!
Nhưng đúng lúc hắn vọt tới cuối con đường thì lại phát hiện ở trước cửa xuất hiện thêm một mộ bia!
Mộ bia được khắc vài chữ tỉ mỉ nắn nót. Những chữ đó cũng không khó đọc, nhưng lúc này Nghiêm Thiếu Phong nào còn tâm trí đâu mà đọc những chữ trên đó nữa?
Vừa chạy trốn, chân nguyên của Nghiêm Thiếu Phong đồng thời phát ra giống như những đường sáng mờ, hắn đánh ra một quyền!
“Một mộ bia mà lại muốn cản đường ta? Vỡ cho ta! Phần Thiên Quyền!”
“Ầm!”
Thoạt nhìn thì mộ bia này được tạo thành từ một tấm đá bình thường, cho dù là võ giả Luyện Cốt Cảnh, sau khi vận lực thì đều có thể đánh nát, nhưng sau khi chịu một quyền này của Nghiêm Thiếu Phong, mộ bia kia lại không hề sứt mẻ, vững vàng đứng đó.
“Phá!”
“Ầm!”
“Vỡ tan!”
“Ầm!”
Không thể thông qua mộ bia này, Nghiêm Thiếu Phong dường như phát điên, liều mạng đánh lên mộ bia.
Nhưng bị nện không ngừng như vậy nên những nét chữ được viết trên mộ bia bỗng tỏa ra một chút ánh sáng.
Lúc này Nghiêm Thiếu Phong mới chú ý tới những chữ trên mặt bia: “Vào mộ Tiên Thiên ta, đừng hòng có đường lui, Thần Kinh cai quản trời, ló đầu được trường sinh!” Bên cạnh còn có một câu lạc khoản(2), trên đó viết hai chữ “Thiên Miểu!”
(2)Lạc khoản: là chỉ dòng chữ nhỏ, thường ghi rõ ngày tháng hoặc tên người vẽ tranh, câu đối, dựng bia mộ…
Chỉ là hai chữ thôi, vậy mà lại như một ngọn núi thật lớn, Nghiêm Thiếu Phong liếc mắt nhìn lên một cái đã cảm thấy hai mắt bỗng tối sầm, một ngụm máu tươi phun tới!
Đúng lúc này, phía sau lưng Nghiêm Thiếu Phong truyền đến một tràng tiếng “ô ô”, chính là một đám âm thi và âm thi Yêu Đế cùng chạy vào hành lang, ngăn phía sau hắn.
Nghiêm Thiếu Phong dựa lưng vào mộ bia, trong hai mắt tràn đầy vẻ tuyệt vọng, trong lòng cũng hối hận vạn lần. Một gia tộc tam phẩm nhà hắn, vì sao lại muốn đoạt đồ ăn nơi miệng hổ, đi góp vui với mấy tông môn tứ phẩm ngũ phẩm kia chứ!
Thân là võ giả, quan trọng nhất chính là biết đánh giá đúng khả năng và sức lực bản thân, còn nếu muốn cạnh tranh với một đám thế lực đứng đầu Trung Vực thì sẽ chỉ tự nhận lấy diệt vong thôi…
La Chinh đi theo sau Ninh Vũ Điệp, chậm rãi đi tiếp vào trong mộ Tiên. Từ khi diệt hết đám âm thi xong, mọi người cũng không gặp phải nguy hiểm gì tương tự như vậy nữa.
Không gian trong mộ Tiên này rộng lớn tới mức người ta khó có thể tưởng tượng được, mọi người đi bộ được khoảng hai nén nhang thì chợt nghe Trác đại tiên sinh kinh ngạc, vui mừng nói: “Vườn thuốc!”
Mọi người nhìn theo ánh mắt Trác đại tiên sinh, cách đó không xa quả nhiên có một vườn thuốc nho nhỏ!
Mộ Tiên này từ khi được tạo nên không hề có ai đến thăm, nếu trước đây trong vườn thuốc thực sự được trồng các loại Tiên thảo thì sau mấy ngàn năm như vậy, có lẽ không thể đánh giá nổi giá trị của nó!
Trên mặt Ninh Vũ Điệp lộ ra vẻ vui mừng. Nếu có thể tìm được Sinh Tử Hoa trong vườn thuốc này thì thật không gì tốt hơn! Đối với nàng, đối với sư phụ mà nói, Sinh Tử Hoa đều là thứ vô cùng quan trọng.
Mọi người của Vân Điện đều bay nhanh về phía vườn thuốc kia, còn La Chinh cũng theo sát phía sau.
Trên phần đất trước cửa vườn thuốc này được viết một chữ “Lễ”!
Nhìn thấy chữ “Lễ” kia, mắt La Chinh hơi chớp. Đây là có ý gì? Lễ? Lễ vật?
Khắp cái mộ Tiên Thiên Miểu này chỗ nào cũng rất quỷ dị. Nếu nói đây thực sự là nơi nguy hiểm trùng trùng lớp lớp, vậy đám âm thi ở cửa vào rất nguy hiểm ư? Đến ngay cả tông môn tứ phẩm cũng vào được? Ai sẽ xây dựng chốn an nghỉ của mình thành thế này? Lại còn nuôi một đống âm thi để bảo vệ mộ Tiên?
Các trưởng lão của Vân Điện nào nghĩ nhiều đến thế?
“Có lẽ là do mình quá lo lắng thôi.” La Chinh thầm nghĩ, hắn cũng lập tức đi vào trong vườn thuốc. Nháy mắt khi hắn bước vào, đủ loại hương thơm kỳ lạ liền chui vào mũi hắn.
“Thơm quá!”
Phóng mắt nhìn qua thì thấy trong vườn thuốc này đầy các loại hoa cỏ kỳ lạ, hoặc có lẽ là bởi mấy ngàn năm không có ai chăm sóc nên đám hoa cỏ này hơi lộn xộn.
“Đây là Long Tiên Thảo!” Tiếng một trưởng lão kinh ngạc, mừng rỡ kêu lên.
“Mộng Ấn Hoa! Đúng là Mộng Ấn Hoa!” Lại có một trưởng lão khác cười nói.
Ninh Vũ Điệp đi lướt qua từng bụi hoa cỏ kỳ lạ, trên mặt dần lóe ra nét thất vọng, nàng không tìm được Sinh Tử Hoa trong truyền thuyết.
Những loại thảo dược này đương nhiên rất quý giá, thế nhưng cũng chỉ có thể làm nguyên liệu của những đan dược ngũ phẩm, lục phẩm mà thôi, đương nhiên không thể lọt vào mắt Ninh Vũ Điệp.
La Chinh cũng ngắt lấy vài cọng thảo dược thích hợp, thế nhưng đều là những loại thảo dược có thể củng cố tu vi mà thôi. Đúng lúc này, tiếng Thanh Long lại vang lên: “La Chinh, thảo dược trong vườn thuốc này đều rất bình thường, thế nhưng có một thứ lại cực kỳ quý báu!”
“Cái gì rất quý?” La Chinh nghi ngờ hỏi: “Thứ quý báu nhất trong vườn thuốc không phải là thảo dược sao?”
Thanh Long cười ha ha một tiếng rồi nói: “Ở giữa vườn thuốc này có một chỗ đất nâu. Giá trị nằm ở chỗ đất này, mau lấy đống đất này đi.”
“Một đống đất?” Vẻ mặt La Chinh hơi nghi ngờ.
“Đúng! Đây không phải là đất bình thường mà là tức nhưỡng.” Thanh Long thản nhiên nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com