Nếu là ở thế giới bên ngoài, thực lực những âm thi này cũng không được coi là xuất chúng, những võ giả Thần Đan Cảnh này đều có thể giết được một cách nhẹ nhàng.
Thế nhưng sau khi tiến vào mộ Tiên Thiên Miểu, tu vi của mọi người đều bị áp chế, kể cả có là võ giả Thần Đan Cảnh hay thậm chí hai võ giả Thần Đan Cảnh hậu kỳ thì thực lực cũng bị áp xuống chỉ còn tương đương với2võ giả Chiếu Thần Cảnh, vậy nên khó có thể giải quyết được đám âm thi này.
Mà trên đại hội võ đạo, La Chinh đã thể hiện rõ thực lực của mình, lấy tu vi Chiếu Thần Cảnh để đánh bại võ giả Thần Đan Cảnh có thiên phú cấp Thần. Vậy nên mọi người trong Vân Điện đã không đối đãi với La Chinh như là võ giả Chiếu Thần Cảnh nữa rồi.
Chỉ có điều, sau khi tiến vào mộ Tiên Thiên Miểu, tu vi5của mọi người đều bị áp xuống một cảnh giới, như vậy La Chinh đáng lẽ sẽ giống như phần đông võ giả Thần Đan Cảnh, không thể đối phó với đám âm thi này mới đúng.
Nhưng vừa rồi La Chinh đã giết chết âm thi kia chỉ trong giây lát ngay trước mắt họ.
Vậy thì khác nào nói thực lực của La Chinh tương đương với thực lực của Trác đại tiên sinh và Đại Mộng chân nhân sao?
Lần này đầu óc bọn họ thực6sự không thể nghĩ ra được.
Tu vi Chiếu Thần Cảnh đã vượt qua trọn vẹn một cảnh giới lớn để khiêu chiến võ giả Thần Đan Cảnh, trước nay chưa ai có thể làm được điều này. La Chinh đã làm được, vậy chứng tỏ hắn có thiên phú thực yêu nghiệt, có được thực lực vô cùng khủng bố và cơ duyên rất lớn.
Tuy mọi người không tin, nhưng dần dần cũng chấp nhận được rồi.
Người ta đích thực dựa vào thực lực của mình5để đánh bại Thôi Duẫn, giết chết Tư Diệu Linh, nếu không phải vì uy hiếp của Thôi Tà mà rời khỏi đại hội võ đạo, bố trí cái đại trận hộ tông khiến người khác giận sôi gan, thì chỉ sợ Tiểu Giới của Hư Linh Tông cũng chẳng phải đối thủ của hắn.
Trong lòng rất nhiều người, dù không bằng lòng thừa nhận ngàn vạn lần đi chăng nữa, nhưng cuối cùng vẫn phải chấp nhận.
Chỉ là, vượt qua hai cảnh giới lớn, tương3đương với thực lực của cường giả Hư Kiếp Cảnh thì dường như cũng hơi quá nhỉ?
“La, La Chinh… Sao ngươi làm được vậy?” Một đệ tử Vân Điện hỏi.
Hai trưởng lão Hư Kiếp Cảnh sơ kỳ cũng nhìn La Chinh, hy vọng hắn nói ra đáp án.
La Chinh thả lỏng tay, mỉm cười, bóng dáng chợt nhoáng lên một cái, bước một bước dài năm sáu trượng trong không gian rồi lại xuất ra một Băng Kiếm.
“Ầm!” Lại một đầu âm thi nữa bị La Chinh dùng trường kiếm thánh giai đánh nổ. Mất đầu, âm thi lắc lư được hai nhịp liền quỳ gối trước mặt La Chinh.
Đại Kích Huyền Băng trong tay Ninh Vũ Điệp cũng hết đâm ra lại rút về, mỗi lần ra tay thì từng tầng hàn khí đều đóng băng hơn chục âm thi, sau đó mới lao Đại Kích Huyền Băng ra đập nát chúng.
Loảng xoảng, loảng loảng…
Những âm thi kia giống như từng tấm thủy tinh, khi bị Ninh Vũ Điệp lao đến đập nát, tiếng thi thể ngã xuống ầm ầm.
Sau khi diệt được một đợt âm thi trước mắt, Ninh Vũ Điệp thản nhiên quay đầu lại nhìn thì vừa vặn thấy La Chinh cũng vừa đâm nổ đầu một âm thi, ánh mắt nhất thời trở nên kinh hãi, sau đó là thở dài đầy ý cười. Nàng cảm thấy trong từ điển của La Chinh không hề có hai chữ “không được”, tốc độ tiêu diệt âm thi của La Chinh dường như tương đương với Đại Mộng chân nhân và Trác đại tiên sinh…
Ngọc bà bà thì không hề ra tay, mặc dù những âm thi này hơi phiền phức, nhưng cũng chỉ là phiền toái nhỏ mà thôi. Nếu như vừa tiến vào, gặp phải chút phiền toái nhỏ này mà Ngọc bà bà cũng phải ra tay thì đoạn đường phía sau khỏi cần phải đi nữa, dọn đường quay về ngay còn kịp.
Ninh Vũ Điệp, các trưởng lão và La Chinh ra tay khiến số lượng âm thi nhanh chóng giảm bớt.
Con âm thi cuối cùng bị Ninh Vũ Điệp dùng Đại Kích Huyền Băng đập nát, sau đó phía trước liền truyền đến một tiếng gào thét thật lớn, rồi lập tức có tiếng bước chân thật mạnh truyền đến.
Ninh Vũ Điệp nghiêm túc đứng trước mọi người, Đại Kích Huyền Băng nằm ngang sau thắt lưng nàng, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm chỗ tối om ở phía trước.
Rất nhanh sau đó liền có một bóng dáng thật lớn vọt ra khỏi bóng tối.
Cùng lúc đó, một luồng yêu khí khổng lồ cũng ập về phía mọi người.
Các trưởng lão Hư Kiếp Cảnh thì còn tạm, có thể ngăn cản được luồng yêu khí ẩn chứa nỗi sợ hãi vô tận này, thế nhưng ngoài Trác đại tiên sinh và Đại Mộng chân nhân ra thì sắc mặt các trưởng lão khác đều hơi hơi biến đổi.
Về phần đám đệ tử Thần Đan Cảnh kia, sắc mặt đã trắng bệch, mặt cắt không còn một giọt máu, hai hàm răng va vào nhau lập cập!
“Yêu… yêu khí thật mãnh liệt.” Một đệ tử Vân Điện không khống chế được nỗi sợ hãi trong lòng mà lắp bắp nói.
Mặt La Chinh không hề đổi sắc, ánh mắt trầm ổn, nhìn chằm chằm vào nơi tối đen kia.
Đối với Yêu tộc, La Chinh cũng không xa lạ gì. Lúc trước ở trong thành Bạch Đế, hắn từng giết không ít yêu binh, yêu tướng, nhưng suýt chút nữa lại chết dưới tay một Yêu Vương.
Nhưng những Yêu tộc đó, thậm chí là những Yêu Vương lúc trước cũng không thể nào phát ra yêu khí mãnh liệt thế này được! Nếu không phải linh hồn của La Chinh đã tiến vào Chiến Hồn Cảnh thì giờ phút phải đối mặt với yêu khí mãnh liệt thế này, có lẽ hắn cũng không có khả năng ngăn cản.
“Yêu tộc?” Ninh Vũ Điệp nhíu mày.
Yêu tộc trong Trung Vực đã bị đông đảo võ giả đả kích, vây đánh đến mức hoàn toàn tuyệt tích, cho nên một phần Yêu tộc liền chạy qua Đông Vực, tạo nên một khe hở không gian thật lớn với ý muốn chiếm cứ cả Đông Vực, rồi sau đó lấy Đông Vực làm cứ điểm để xâm chiếm Trung Vực.
Cho nên lúc trước La Chinh mới có thể đi thành Bạch Đế thử luyện trước.
Thế nhưng bởi vì có Thanh Vân Tông tồn tại nên Yêu tộc vẫn không có cơ hội mở rộng thế lực.
Yêu tộc là một chủng tộc lớn có thể sánh ngang với nhân loại, cường giả trong tộc đương nhiên chính là những Yêu Vương, yêu tướng. Thế nhưng nếu chúng đã phái ra Yêu Đế – mạnh mẽ hơn rất nhiều thì tự nhiên Vân Điện cũng sẽ phái cường giả Hư Kiếp Cảnh ra trận, trong lịch sử cũng từng xảy ra loại chuyện như thế này.
“Là một Yêu Đế đã chết bị luyện thành âm thi. Để ta lên đối phó.” Ngọc bà bà thản nhiên nói, tay cầm quải trượng như muốn tiến lên.
“Một âm thi Yêu Đế thôi mà, không cần sư phụ ra tay đâu, Tiểu Điệp có thể ứng phó được.” Nói xong, Ninh Vũ Điệp liền nhanh chân xông lên trước.
Từ khi bước vào Hư Kiếp Cảnh, Ninh Vũ Điệp vẫn chưa từng ra tay toàn lực, thế nhưng đương nhiên cũng có người ước đoán về thực lực của nàng rằng, dù là Hư Kiếp Cảnh sơ kỳ, nhưng thực lực thực sự lại tương đương với Hư Kiếp Cảnh hậu kỳ.
Chỉ thấy bóng dáng màu trắng của Ninh Vũ Điệp nhẹ nhàng di chuyển, dưới tà váy phất phới, một chút băng sương lặng lẽ khuếch tán ra.
“Thùng, thùng, thùng…”
Thực lực của Yêu Đế lớn hơn Yêu Vương khoảng mười lần, kích thước cũng phải cao hơn ba người, đứng trước mặt Ninh Vũ Điệp, đối lập với bóng dáng nhỏ xinh của nàng thì tựa như một người khổng lồ vậy.
“Ô ô!”
Con Yêu Đế này bỗng phát ra những tiếng kỳ quái từ trong yết hầu, quơ hai bàn tay đây móng vuốt về phía Ninh Vũ Điệp.
“Rầm!”
Hai bàn tay đầy móng sắc vừa mới vồ xuống lại bị Đại Kích Huyền Băng của Ninh Vũ Điệp chặn lại. Một tay Ninh Vũ Điệp nắm chặt Đại Kích Huyền Băng, thế mà lại có thể chặn được sức từ đôi bàn tay của âm thi Yêu Đế!
Chỉ là Đại Kích Huyền Băng này cao hơn cơ thể Ninh Vũ Điệp khoảng hơn bốn thước, mà trên đôi bàn tay nhỏ nhắn của nàng không ngừng lóe ra chân nguyên màu lam nhạt, nắm lấy cây Đại Kích Huyền Băng vô cùng không tương xứng với nàng, chế ngự hai tay của âm thi Yêu Đế. Thoạt nhìn cảnh này khiến người ta cực kỳ chấn động và quái dị.
Ai có thể tưởng tượng được, trong thân thể nhỏ nhắn của Ninh Vũ Điệp kia lại ẩn chứa sức mạnh lớn đến thế?
Không chỉ vậy, một tay nàng bỗng nhiên xoay ngược lại, hai tay của âm thi Yêu Đế bắt đầu cử động, thế nhưng lại bắt đầu bị ép xuống dưới.
Con âm thi Yêu Đế cứ như một ngọn núi nhỏ kia đã bị Ninh Vũ Điệp dần dần áp chế lại, giống như Đại Kích Huyền Băng đang ngăn chặn nó nặng tới trăm vạn, ngàn vạn cân vậy!
Cuối cùng, con Yêu Đế này không thể chịu được sức nặng nữa, thân thể thật lớn của nó vậy mà lại quỳ một gối xuống đất. Cho dù đã quỳ một gối xuống, nhưng cái đầu âm thi Yêu Đế vẫn cao hơn Ninh Vũ Điệp không ít.
Yêu Đế đã mất đi linh trí nên tuy biết rõ không địch lại người ta, nhưng vẫn bộc phát sức mạnh toàn thân nhằm ngăn cản áp lực của Đại Kích Huyền Băng phía trên, tiếng “ô ô” trong miệng càng ngày càng vang, đôi mắt kép màu đỏ khiến người ta sợ hãi lại càng nhìn chăm chú vào Ninh Vũ Điệp.
Ninh Vũ Điệp bỗng nhiên nở một nụ cười lạnh, bàn tay nhỏ bé cầm Đại Kích Huyền Băng kia đột nhiên rút lại, bóng dáng nàng nhanh chóng xoay một cái, Đại Kích Huyền Băng cũng theo đó mà xoay quanh nàng tạo thành một vòng tròn, chuyển hướng, hung hăng đâm ngang ngay bên mạn sườn Yêu Đế.
“Ầm!”
Yêu Đế trực tiếp bị Ninh Vũ Điệp quật ra ngoài, đánh thật mạnh vào vách tường cách đó không xa.
Thấy cảnh này, mắt Trác đại tiên sinh cũng lóe sáng. Ông ta vẫn luôn không phục thực lực của Ninh Vũ Điệp, nhưng lúc này thực lực Ninh Vũ Điệp bộc phát ra đúng là khiến ông ta phải mặc cảm.
Mọi người cũng đều khiếp sợ với sự thô bạo của Ninh Vũ Điệp…
Ninh Vũ Điệp không hề cho âm thi Yêu Đế này cơ hội đứng lên, bóng dáng lại lóe lên lần nữa, trong con mắt bên trái của nàng chợt xuất hiện những hình vẽ như bông tuyết.
“Đóng Băng Tuyệt Đối!”
Lúc này, hàn khí bộc phát ra xung quanh thân thể Ninh Vũ Điệp khiến người khác phải sợ hãi, từng luồng gió lạnh vốn có trong mộ Tiên giờ lại càng lạnh lẽo khắc nghiệt như đang trong hầm băng vậy.
Âm thi Yêu Đế kia vừa mới định đứng lên thì thân thể lập tức cứng ngắc lại trong tư thế ấy, không hề nhúc nhích.
“Két, két!”
Ninh Vũ Điệp tiện nay chém đại kích ra, con Yêu Đế kia liền giống như những âm thi lúc trước, vỡ vụn thành những mảnh nhỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com