Các loại bảo vật như Thiên Vũ Thánh Quan phần lớn là bổ sung một vài hiệu quả đặc thù.
Ví như có hiệu quả tăng mạnh một vài lực quy tắc, hoặc đội Thiên Vũ Thánh Quan có thể tăng tốc độ tu luyện.
Lại ví như Quang Âm Đồng Tiền của Thiên Hạ Thương Minh, trong đó ẩn chứa một ít quy tắc thời gian. Đeo Quang Âm Đồng Tiền tu luyện thì mỗi ngày có thêm ba canh giờ!
Đừng xem thường ba canh giờ này. Tuổi thọ của võ giả rất dài, tích lũy vài chục năm, vài trăm năm thì ba canh giờ này nhiều đến mức nào? Vị trùm thiên cổ kia của Thiên Hạ Thương Minh cũng dựa vào Quang Âm Đồng Tiền này mới có thể duy trì tuổi thọ dài như thế!
Nhưng những hiệu quả này, so ra đều kém vũ khí và đồ phòng ngự trực tiếp.
Vũ khí trực tiếp quyết định đến tính mạng đối thủ, còn đồ phòng ngự thì quyết định đến tính mạng của mình.
Nếu như mạng chẳng còn thì cho dù những thứ thánh khí khác xếp thành một đống, cũng làm ăn được gì?
Mà bảo y hộ thể cấp thánh có thể ngăn cản công kích của đối thủ, ở rất nhiều thời điểm còn có thể cứu mình một mạng!
“La Chinh này rốt cuộc là có chuyện gì? Dường như trên người hắn có tầng tầng lớp lớp bí mật vậy!” Yên Duyệt Sơn không kiềm chế được. Trong ba vị Minh chủ, tính tình của hắn dễ kích động nhất.
Thạch Khắc Phàm bất đắc dĩ cười cười: “Vân Điện có thể xuất hiện loại nhân vật này, thật sự là phải phục bọn họ thật… Xem ra Vân Điện bước vào hàng tông môn ngũ phẩm là chuyện ván đã đóng thuyền.”
Những năm này Vân Điện luôn muốn tiến vào hàng ngũ tông môn ngũ phẩm, nền tảng cũng đã tích lũy được kha khá rồi. Trước đây đã có một Ninh Vũ Điệp, chỉ cần sau khi nàng luyện thành công Cửu Thiên Huyền Nữ Tâm Kinh thì xác suất đột phá Hư Kiếp Cảnh sẽ rất lớn. Sau khi đột phá, Vân Điện cơ bản có thể xác định địa vị tông môn ngũ phẩm, sánh vai cùng Hư Linh Tông.
Nhưng bây giờ lại có một La Chinh. La Chinh nắm giữ bút pháp hoàn mỹ, tương lai chắc chắn cũng có thể trở thành phù văn sư lợi hại nhất trong Trung Vực.
Chỉ riêng là một phù văn sư thôi thì không nói, dù sao phù văn sư cũng không phải võ giả, tuy rằng vẫn có thể trợ giúp Vân Điện cực lớn, nhưng không mang tính quyết định.
Kết quả tên nhóc này còn nắm giữ hoàn toàn lực quy tắc hệ Hỏa tầng thứ nhất...
Hơn nữa còn là một người luyện thể, độ cứng thân thể hiếm có…
Hiện tại còn tiện tay lôi ra một bộ bảo y hộ thể cấp thánh, chỉ vì muốn vả mặt Thôi Duẫn...
Ba vị Minh chủ đã cảm thấy suy nghĩ của mình thực loạn. Làm sao lại có tên nhóc yêu nghiệt như vậy xuất thế? Cái thế đạo này rốt cuộc là làm sao vậy? Đã không còn thuộc về đám cường giả Hư Kiếp Cảnh bọn hắn nữa sao? Trong Trung Vực từ bao giờ lại đến phiên một tên võ giả Chiếu Thần Cảnh tỏa sáng như thế rồi?
Hơn nữa, bọn hắn còn không rõ thiên phú của La Chinh là cấp bậc gì. Hắn có thể dùng tu vi Chiếu Thần Tứ Trọng nhẹ nhàng đánh bại đệ tử tinh anh của Huyết Mộc Nhai, khỏi cần nói cũng biết thiên phú của La Chinh căn bản không thể đánh giá! Ở Chiếu Thần Cảnh mà lại có thể đánh bại võ giả Thần Đan Cảnh một cách nhẹ nhàng, vậy tiến vào Thần Đan Cảnh rồi là muốn khiêu chiến Hư Kiếp Cảnh ư?
Phu nhân Độc Huyết của Huyết Mộc Nhai nhìn thấy cảnh này, sắc mặt hết sức phức tạp. Phụ nữ đều giỏi ghen ghét, cho dù Ninh Vũ Điệp nhỏ hơn bà ta mấy trăm tuổi, thế nhưng trong thế giới võ giả thì tuổi tác không phải vấn đề.
Đều là Tông chủ của tông môn tứ phẩm, nhưng lại có người tranh nhau dâng thánh khí lên cho Ninh Vũ Điệp, trong lòng phu nhân Độc Huyết chỉ còn lại nỗi giận dữ và ghen ghét, thậm chí bà ta còn khó chịu hơn cả lúc La Chinh đánh bại đệ tử Huyết Mộc Nhai!
Về phần Thôi Tà, hắn cũng mang ánh mắt phức tạp nhìn La Chinh, sự nghi ngờ trong lòng càng lớn.
“Tên nhóc La Chinh này nhìn rất quen, vô cùng quen… Nhưng ta vẫn không nhớ ra được là đã gặp nhau ở nơi nào!” Thôi Tà là người đứng đầu Trung Vực, tâm tính vững chắc, dù cho La Chinh lấy một bộ thánh khí ra vả mặt hắn thì hắn cũng không có chút cảm xúc phẫn nộ nào.
Hắn chỉ không nghĩ ra đã gặp La Chinh ở đâu, cho nên mới vô cùng hoang mang.
Mà Thôi Duẫn nắm chặt Thiên Vũ Thánh Quan trong tay, hào quang trên Thánh Quan ánh lên trong mắt hắn, lại có vẻ như châm chọc. Hắn bỗng nhiên cảm thấy Thiên Vũ Thánh Quan trong tay mình hơi nóng bỏng, ném cũng không được mà không ném cũng không xong…
Ném thì cho thấy lòng độ lượng của Thôi Duẫn hắn quá nhỏ. Huống chi đây còn là một món thánh khí, sao hắn cam lòng ném? Không ném thì lại phải đối mặt với những tiếng châm biếm vô tận. Thứ vốn không là gì trong mắt người khác, Thôi Duẫn hắn còn giữ như bảo bối. Thật xấu hổ chết người ta!
Cuối cùng, Thôi Duẫn vẫn tươi cười, tự giễu nói: “Nếu Điện chủ Vân Điện đã không nhận, vậy hôm nay tạm thời bỏ đi. Sau này thực lực của ta tiến xa, có thể lọt vào mắt xanh của Điện chủ chính là phúc ba đời Thôi Duẫn ta!”
“Tốt! Không hổ là con của ta. Không kiêu ngạo không siểm nịnh, có thể chịu nhục, có thể tiến tới!” Thôi Tà bỗng nhiên cười nói, giọng nói trầm ổn chui vào lỗ tai mỗi người. Lời này của hắn coi như là lấy lại mặt mũi cho Thôi Duẫn.
Thực tế rõ ràng là cầu hôn không thành bị vả mặt, chẳng qua trong miệng Thôi Tà lại trở thành một chuyện nhẫn nhục, chuyên tâm phấn đấu, chỉ còn thiếu một câu “Đại trượng phu, sợ gì không có vợ”…
“Cha! Chuyện con trai muốn làm chính là thành người siêu việt, nếu như mấy chuyện cỏn con này còn không chịu nổi thì nói gì tới siêu việt?” Nụ cười tự tin lại nở trên mặt Thôi Duẫn, sau đó hắn phi thân nhảy lên, vững vàng đứng trên võ đài nói với Hiên Viên Hiểu: “Vậy đi. Chúng ta vẫn nên vào việc chính đi. Hiên Viên Hiểu, chúng ta tiếp tục thi đấu!”
Trên mặt Thôi Duẫn tuy cười y như lúc trước, nhưng khi ánh mắt hắn chuyển đến người La Chinh thì sâu trong đó lại hiện lên một vẻ ngoan độc. Thôi Duẫn hắn chưa bao giờ là người rộng lượng.
Chẳng qua với thực lực của La Chinh, nếu hắn trực tiếp khiêu chiến La Chinh thì thực hạ thấp địa vị của mình quá. Một thiên tài cấp Thần với tu vi Thần Đan Cảnh mà lại đi khiêu chiến một đệ tử Chiếu Thần Tứ Trọng? Vậy hắn còn là một thiên tài cấp Thần quái gì nữa?
Không thể khiêu chiến trực tiếp cũng không có nghĩa là hắn sẽ bỏ qua cho La Chinh. Trong lòng Thôi Duẫn đã âm thầm có sát tâm, La Chinh phải chết ở đại hội võ đạo!
Thôi Duẫn tuyệt đối không ngờ, trong lòng La Chinh cũng muốn một việc giống thế, hắn sẽ dùng thẻ khiêu chiến trong tay trên người Thôi Duẫn.
Trực tiếp khiêu chiến Tư Diệu Linh thì chắc chắn Thôi Tà sẽ nghi ngờ. Rất có thể Thôi Tà đã nghi ngờ thân phận của mình rồi, nhưng vẫn mong hắn ta đừng liên tưởng tới nữa. Nếu La Chinh đánh bại Thôi Duẫn rồi khiêu chiến Tư Diệu Linh, như vậy thì vẫn hợp lẽ thường. Hắn thân là đệ tử Vân Điện, lại có mâu thuẫn với người của Thôi Tà, như vậy khiêu chiến Tư Diệu Linh cũng không khó hiểu. Thậm chí biết đâu, bởi vì mình đánh bại Thôi Duẫn mà Tư Diệu Linh sẽ chủ động khiêu chiến mình!
Lựa chọn này là nguyên nhân lớn nhất khiến La Chinh đứng ra.
Nhưng rõ ràng Ninh Vũ Điệp không nghĩ nhiều như vậy, khuôn mặt của nàng hoàn toàn được băng sương che chắn. Lúc này thân thể nàng nghiêng đi, dựa vào ghế rộng, trong ánh mắt mang theo vẻ nghi ngờ… Rốt cuộc trên người tên này còn có bao nhiêu bí mật? Dù cho nàng thân là Điện chủ Vân Điện, vậy mà cũng hoàn toàn không thể nhìn thấu.
Hiên Viên Hiểu của Vân Điện đã sớm khó chịu với Thôi Duẫn, giờ nhìn thấy Thôi Duẫn đứng lên võ đài, hắn cũng nhảy xuống!
Ngay khi Hiên Viên Hiểu đứng trên võ đài thì một cảnh quỷ dị xuất hiện. Lấy Hiên Viên Hiểu làm tâm, vô số gợn sóng rung động khuếch tán ra từng vòng từng vòng! Giống như toàn bộ sàn thi đấu đều là nước!
“Là lực quy tắc hệ Thủy. Thứ Hiên Viên Hiểu tu chính là công pháp hệ Thủy! Hình như hắn đã lĩnh ngộ được hơn sáu phần quy tắc hệ Thủy!”
“Lần này đến đại hội võ đạo thật sự đáng giá. Đa số võ giả đều đã lĩnh ngộ được lực quy tắc!”
“Thôi Duẫn thì sao? Hắn tu luyện công pháp gì?”
Vẻ mặt Thôi Duẫn vô cùng bình tĩnh, hờ hững theo dõi Hiên Viên Hiểu. Tâm tư của hắn căn bản không đặt trên người Hiên Viên Hiểu.
Trong mắt hắn, thực lực của Hiên Viên Hiểu quả thật không đáng để mắt tới. Trong đại hội võ đạo lần này, uy hiếp duy nhất đối với hắn chỉ có Tiểu Giới của Hư Linh Tông. Về phần những người khác... Chẳng qua chỉ là trò đùa mà thôi.
“Vút!”
Hiên Viên Hiểu rút kiếm của mình ra, trường kiếm màu lam nhạt chỉ thẳng Thôi Duẫn: “Thôi Duẫn, rút kiếm đi!”
Tuy vừa rồi La Chinh giúp Vân Điện lấy lại một chút mặt mũi, nhưng Thôi Duẫn này trâng tráo quá mức, vậy mà lại muốn Ninh Vũ Điệp làm người phụ nữ của hắn. Chuyện này mà còn nhẫn được thì có chuyện gì không nhẫn được chứ? Trong suy nghĩ của đệ tử Vân Điện, việc này gần như không thể tha thứ.
Thôi Duẫn thản nhiên đánh giá kiếm của Hiên Viên Hiểu, giống như thanh kiếm kia căn bản không tồn tại.
Thế nhưng…
Một khắc trước sắc mặt hắn bình tĩnh như nước, một khắc sau liền có một luồng khí thô bạo hiện lên trên khuôn mặt anh tuấn ấy.
Trong lòng hắn vốn đã vô cùng khó chịu, Hiên Viên Hiểu còn dám khiêu khích hắn.
Luồng khí thế vô hình bỗng nhiên tỏa ra từ trong cơ thể, lập tức bao lấy hắn. Trên hai ngón tay Thôi Duẫn, mấy luồng đao gió bắt đầu bay múa, sau đó hắn giống như một con sư tử trên thảo nguyên, đột nhiên nhào đầu về phía Hiên Viên Hiểu!
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com