Nghe thấy lời châm chọc của Ninh Vũ Điệp, Thôi Duẫn lại rất đúng mực, tươi cười nói tiếp: “Ninh Điện chủ hỏi xứng hay không, chính là nói tới chênh lệch cảnh giới và tu vi giữa chúng ta? Nếu thế thì đúng là lúc này ta hoàn toàn không xứng. Chẳng qua ta có thiên phú cấp Thần, bước vào Hư Kiếp Cảnh chỉ là vấn đề thời gian. Chỉ cần có đủ cơ duyên thì chưa chắc sẽ không thể đột phá Hư Kiếp Cảnh.”
“Thiên phú cấp Thần!”
“Tên kia nói khoác đúng không? Trong Trung Vực có thiên phú cấp Thần lúc nào?”
“Có tư liệu lịch sử ghi lại rằng từ trước đến nay, trong Trung Vực không sinh ra được bất kỳ một thiên tài cấp Thần nào. Chỉ có trong tứ đại Thần quốc trước kia từng sinh ra được sáu thiên tài cấp Thần. Mà sáu thiên tài cấp Thần này đều đã thành lập nên Thần Quốc của chính mình!”
“Không phải chứ? Có một người cha lợi hại như vậy mà bản thân còn có thiên phú cấp Thần? Còn cho người khác sống hay không đây!”
Nghe thấy tiếng bàn tán của các võ giả trên khán đài, khóe miệng Thôi Duẫn nhếch lên thành một hình vòng cung, trên mặt mang nụ cười thản nhiên.
Tiểu Giới của Hư Linh Tông nghe được lời của Thôi Duẫn thì vội vàng nói: “Đại sư ca, đại sư ca. Hắn nói hắn cũng có thiên phú cấp Thần đấy! Không phải huynh nói thiên phú cấp Thần rất quý hiếm sao…”
Đại sư ca liếc mắt xem thường, không nói lời nào. Tiểu sư đệ này không bao giờ khiến hắn bớt lo được.
Thực tế, vị đại sư ca này cũng cảm thấy rất kỳ quái. Những năm gần đây, thiên tài trong Trung Vực nhao nhao xuất hiện. Thực lực của tất cả các đệ tử trong đại tông môn dường như chỉ trong một đêm đều tiến mạnh lên thêm một bậc! Trước kia, khi đệ tử đứng đầu các đại tông môn đạt tới Thần Đan Cảnh mà có thể nắm giữ một tia lực quy tắc, đã là rất hiếm thấy. Nhưng mười mấy năm qua, võ giả Thần Đan Cảnh nắm giữ lực quy tắc chỗ nào cũng có!
Giống như những thiên tài này bỗng nhiên xuất hiện chỉ trong một đêm.
Trước kia, một thiên tài cấp Thiên cũng sẽ được coi trọng ngang một tông môn. Còn thiên tài cấp Thánh, thường thường thì vài chục năm mới sinh ra được một người. Nhưng bây giờ số lượng thiên tài cấp Thánh trong Hư Linh Tông không dưới mười người, hơn nữa còn sinh ra một thiên tài cấp Thần…
Rốt cuộc Trung Vực làm sao vậy? Sao lại đột nhiên trở nơi thành địa linh nhân kiệt…
“Thiên phú cấp Thần?”
Một đám đệ tử Vân Điện vốn không phục lắm, đặc biệt là Hiên Viên Hiểu. Hắn rất muốn nhanh chóng vào thi đấu, rồi một quyền đánh bại tên nhóc này!
Thế nhưng sau khi nghe thấy thiên phú cấp Thần, Hiên Viên Hiểu bỗng cảm thấy mình hơi vô lực.
Với tư cách thiên tài cấp Thiên, Hiên Viên Hiểu đã là tinh anh đạt trình độ cao nhất Vân Điện rồi. Nếu như Thôi Duẫn này có được thiên phú cấp Thánh thì Hiên Viên Hiểu hắn còn có thể tiếp nhận, thế nhưng gã ta lại có thiên phú cấp Thần!
Tương truyền thiên phú cấp Thần đều có mệnh xưng Hoàng xưng Đế trong tương lai, có thể trở thành cường giả có trình độ cao nhất Đại Thế Giới này, tung hoành ngang dọc dưới bầu trời!
Tên trước mắt này, gã có thể làm được?
“Đủ rồi! Thôi Duẫn. Nơi này là đại hội võ đạo, chúng ta vẫn nên lên võ đài đấu một trận đi!” Hiên Viên Hiểu đi đến trước mặt Thôi Duẫn, giơ tay nói: “Mời!”
Thôi Duẫn lại làm như không thấy lời mời của Hiên Viên Hiểu, hắn chỉ cười nói với Ninh Vũ Điệp: “Kính xin Điện chủ Vân Điện nhận lấy lễ vật này của ta!” Với tính tình của Ninh Vũ Điệp, nàng nên quát cái tên này rồi trực tiếp đá hắn xuống từ lâu rồi. Chẳng qua nàng thân là Điện chủ Vân Điện, phải suy tính đến ảnh hưởng trước sau. Thôi Tà đã ngồi vững ở Tây Sơn, hắn làm cha mà chẳng nói lấy một lời, vậy thì chắc chắn chuyện này đã được Thôi Tà cho phép.
Cha con hai người này, rốt cuộc muốn làm gì?
Đúng vào lúc này, từ dưới đài cao, bỗng nhiên truyền đến một tiếng cười: “Ha ha! Chỉ một món thánh khí đã muốn lừa Điện chủ nhà ta đi, ngươi cho rằng Điện chủ Vân Điện ta là trẻ con đấy à? Cho viên kẹo ngọt liền đi theo ngươi? Cứ cho là tính toán thuận lợi, thì cũng không phải cách làm này của ngươi!”
Người nói chuyện không ngờ lại là La Chinh.
Nghe nói như thế, sắc mặt Thôi Duẫn lập tức trầm xuống.
Những tên võ giả trên khán đài kia tuy không lựa lời nói, nhưng Thôi Duẫn cũng không thèm để ý. Dù sao thì cũng nhiều người, nhưng chẳng ai dám nhảy ra nói chuyện! Mà dù lúc này có ai muốn đứng ra nói thì cũng phải để ý đến thân phận của hắn, kiêng dè thân phận cha hắn!
“Một món thánh khí?” Thôi Tà nhìn chằm chằm vào La Chinh lạnh giọng nói: “Ngươi là ai mà dám nói đến thánh khí? Đời này ngươi thấy qua rồi sao?”
La Chinh chép miệng chậc lưỡi, lắc đầu: “Nói ngươi là đồ nhà quê ngươi còn không tin. Có một món thánh khí mà cũng thua ngươi sao? Hơn nữa thánh khí này lại chỉ là một cái mũ!”
Nói xong, La Chinh bước nhanh về hướng Ninh Vũ Điệp, vừa đi vừa xoa nhẹ nhẫn tu di Ninh Vũ Điệp đưa cho hắn trước kia một chút. Hào quang chợt lóe, hắn rút một bộ bảo y hộ thể ra khỏi nhẫn tu di.
“Tiểu Điệp. Bộ bảo y hộ thể này hơi xấu một chút, thế nhưng cũng là thánh khí…” Nói xong, La Chinh cứ đi thẳng đến trước mặt Ninh Vũ Điệp, choàng bộ bảo y hộ thể được Nhân tộc Long mạch cấp cho kia lên người nàng.
Khi Ninh Vũ Điệp thấy La Chinh lôi ra một bộ bảo y hộ thể, cả người nàng đều ngây ngẩn. Nàng còn chưa kịp phân biệt phẩm cấp của bộ bảo y hộ thể này thì lại nghe thấy La Chinh dám đứng trước mặt nhiều người như vậy gọi nàng là Tiểu Điệp! Trên mặt Ninh Vũ Điệp toát ra một tia bực bội, muốn phát tác. Thế nhưng La Chinh rõ ràng đã chạy tới, choàng bộ bảo y hộ thể này lên người mình!
Thân thể Ninh Vũ Điệp lập tức cứng đờ…
Đang ở trước mặt hơn mười vạn võ giả đấy! Tuy võ giả không câu nệ tiểu tiết, võ giả nữ thường cũng cởi mở hơn phàm nhân không ít, nhưng đệ tử Vân Điện nào dám khoác quần áo lên vai Điện chủ?
Hơn nữa bộ bảo y hộ thể này thật sự là thánh khí? Nhìn không ra được!
Nhưng mà, khi bộ bảo y hộ thể này vừa được phủ lên Ninh Vũ Điệp thì trên áo bỗng nhiên bắt đầu phát ra hào quang như những đường nước gợn. Chúng hoàn toàn đan xen vào nhau tạo thành một vòng bảo hộ năng lượng nhỏ hẹp, bao cả người nàng lại!
Đồng thời, một luồng khí tức ấm áp truyền vào trong thân thể Ninh Vũ Điệp. Nàng cảm thấy sức mạnh thân thể mình tăng lên bốn phần!
Không ngờ bộ bảo y hộ thể này lại có hiệu quả như thế! Tuyệt đối có thể xếp vào hàng thánh khí!
Được luồng ấm áp kia bao bọc, mọi cử chỉ mạo phạm trước đây của La Chinh giống như không còn quan trọng nữa. Giá trị của bộ bảo y hộ thể này, Ninh Vũ Điệp đã hiểu rồi…
Pháp bảo phòng ngự, giá trị vĩnh viễn đều cao hơn nhiều so với pháp bảo tấn công! Trong Trung Vực cũng không có vũ khí cấp thánh trung phẩm, nhưng nếu ai cầm một thanh vũ khí cấp thánh trung phẩm mà muốn đổi lấy bộ bảo y hộ thể này của nàng, nàng nhất định sẽ không đồng ý. Có là kẻ đần mới gật đầu đồng ý!
“Bộ bảo y hộ thể này… Không tệ. Đúng là bảo vật cấp thánh.” Ninh Vũ Điệp vui vẻ nói: “Tuy hơi xấu nhưng ta có thể chấp nhận!”
Câu nói sau cùng của Ninh Vũ Điệp suýt chút nữa làm cho không ít người té ngã…
Những lời này của nàng tất nhiên là nói cho Thôi Duẫn nghe.
“Xấu thì kệ xấu đi. Sau này ta tìm thêm cho nàng một bộ kiểu dáng đẹp mắt hơn.” La Chinh cười nhạt nói.
Bịch bịch Trên khán đài, thật sự có không ít võ giả ngã trên mặt đất.
“Đúng là bảo y hộ thể cấp thánh. Trời ạ… Giá trị bộ bảo y hộ thể này, chỉ sợ vượt qua cả Thiên Hồn Phiên của Hư Linh Tông, Quang Âm Đồng Tiền của Thiên Hạ Thương Minh và Vô Danh Giới Đao của bản thân Thôi Tà, trở thành bảo bối có giá trị nhất của vực chúng ta!”
“Chẳng qua La Chinh kia có lá gan lớn như vậy sao? Không khỏi cũng dơ quá, Thôi Duẫn chỉ sợ muốn đào đất mà chui xuống! Hắn sẽ tìm một bộ đẹp mắt đấy… Thánh khí có thể tìm dễ dàng như vậy sao?”
“La Chinh này cũng thật chịu chơi. Một bộ thánh khí mà lại lấy ra tặng người…”
“Hắn rốt cuộc là gì của Ninh Vũ Điệp? Rõ ràng là đệ tử Vân Điện mà hình như vốn không nghe lệnh của Ninh Vũ Điệp, hơn nữa còn gọi nàng Tiểu Điệp ngay trước mặt mọi người… Xảy ra chuyện gì vậy?”
Trong khi mọi người bàn tán, sắc mặt Thôi Duẫn đã tái xanh.
Tên nhóc Chiếu Thần Tứ Trọng này lại có thể lấy ra một bộ thánh khí, hơn nữa còn là một bộ bảo y hộ thể!
Thiên Vũ Thánh Quan tất nhiên là một món thánh khí, nhưng dù sao cũng chỉ là một cái mũ mà thôi, chỉ có thể xem như là một vật trang sức. Nếu so ra thì bộ bảo y hộ thể của La Chinh trân quý hơn.
Vấn đề lớn nhất là… bộ bảo y hộ thể này rốt cuộc do ai làm ra? Vì sao lại xấu như vậy?
Hắn làm sao có thể nghĩ ra được bộ thánh khí này chính là trang phục của Long Uyên Cung, dành cho các tướng sĩ của Long Uyên Cung mặc, hầu như ai cũng có phần. Tất nhiên loại bảo y hộ thể này chỉ xem xét đến công năng chứ chú ý đến mỹ quan thế nào được?
Ba Minh chủ mập mạp của Thiên Hạ Thương Minh đều liếc mắt một cái, vẻ mặt đều là không thể tưởng tượng nổi…
Kỳ thật Thiên Hạ Thương Minh không chỉ có một bộ thánh khí, chẳng qua người ngoài chỉ biết có một bộ, đó chính là Quang Âm Đồng Tiền.
Nhưng cho dù tính cả hai bộ thánh khí người đời không biết tới của Thiên Hạ Thương Minh, thì giá trị cũng không thể đánh đồng cùng bộ bảo y hộ thể mà La Chinh tặng cho Ninh Vũ Điệp.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com