La Chinh lật trang thứ nhất ra, mắt quét qua những hàng chữ nhỏ chằng chịt trên trang giấy. Ngay sau đó, rốt cuộc La Chinh hắn cũng đã hiểu ra, không ngờ đây lại là một bản dịch từ một cuốn Ma Văn.
Thứ gọi là Ma Văn Văn Dịch, chính là được phiên dịch ra từ văn tự của Ma tộc.
“Quyển công pháp này không ngờ lại là công pháp tu luyện của Ma tộc?”
Quyển công pháp kia đích thật được ghi chép khá rõ rằng, Thiên Ma Luyện Thể Quyết này là một môn công pháp chuyên dành cho Ma tộc tu luyện.
Công pháp của Ma tộc, yêu cầu đối với độ cường hãn của thân thể là cực kì cao.
Thân thể của Nhân tộc sau khi luyện thể, tuy đã được cải thiện lên rất nhiều. Thế nhưng, so với Ma tộc mà nói, cường độ đó hoàn toàn không được Ma tộc đặt vào trong mắt.
Cường độ thân thể của Nhân loại có thực lực Luyện Cốt Cảnh, ước chừng không khác gì mấy so với hài tử bốn, năm tuổi của Ma tộc. Từ đó cũng có thể nhìn ra sự khác biệt giữa Ma tộc và Nhân tộc.
Nhưng La Chinh thì lại khác. Sau khi trải qua việc được tôi luyện trong lò luyện kia, hiện tại cường độ thân thể của hắn có thể so với Huyền Khí thượng phẩm.
Đối với tuyệt đại đa số Nhân tộc mà nói, đây là rào cản không thể nào vượt qua được. Thế nhưng, đối với La Chinh, có thể nói rằng không có công pháp nào thích hợp với hắn hơn công pháp này.
La Chinh thu Thiên Ma Thần Quyền vào trong túi, sau đó liền đi ra khỏi mộ địa.
Khi hắn vừa bước vào đại sảnh Thiên giai công pháp, chợt nhận ra có một lão nhân thân mặc bạch y đang đứng trong đại sảnh
Lão nhân kia đứng chắp tay, khí độ trông có vẻ bất phàm, ánh mắt *quắc thước có thần.
*Quắc Thước: (người đàn ông tuổi đã cao) có vẻ khỏe mạnh, nhanh nhẹn và rắn rỏi.
- Uy lực của Thiên Ma Thần Quyền mặc dù lớn, nhưng yêu cầu đối với thân thể lại cực kỳ hà khắc, tu luyện cực kỳ khó khăn. Ngươi có thể đi đến bước này, chứng tỏ cường độ linh hồn của ngươi đã vượt xa người thường. Có linh hồn cường đại như vậy, ngươi có thể tu luyện những công pháp như Hắc Ám Minh Tưởng, Huyết Ma Sát. Vì sao lại chọn cuốn Thiên Ma Thần Quyền khó luyện thành này?
Lão nhân nhìn La Chinh, thản nhiên nói.
- Ta thấy rằng quyển công pháp này được đặt ở phía sau đại sảnh chứa Thiên giai công pháp. So với Thiên giai công pháp, chắc hẳn nó lợi hại hơn nhiều…
La Chinh thành thật trả lời. Đúng thật là hắn suy nghĩ như vậy.
La Chinh trả lời thành thật như vậy, trái lại làm cho lão nhân kia cảm thấy ngoài ý muốn. Ngay sau đó, vị lão nhân lắc lắc đầu nói:
- Nói như vậy đích thật không sai. Bên trong mộ thất, hai bản bí tịch này đúng là cường đại hơn Thiên giai công pháp nhiều. Thế nhưng, lựa chọn công pháp thích hợp với bản thân mới là tốt nhất. Hẳn người trẻ tuổi như ngươi hiểu rõ đạo lý này. Ta thấy ngươi tốt nhất nên để Thiên Ma Thần Quyền lại, rồi chọn cho mình một quyển công khác đi.
Nghe ý tứ của vị lão nhân kia, có vẻ như lão không vui cho lắm khi La Chinh lấy quyển Thiên Ma Thần Quyền này đi. Nhưng đồ đã bị hắn nhìn trúng, lại không làm trái với quy tắc, hiển nhiên La Chinh hắn không muốn bỏ qua. Vậy nên, hắn cũng chẳng muốn chính diện trả lời mà hỏi ngược lại:
- Công pháp cường đại hơn cả Thiên giai công pháp sao? Từ nhỏ ta đã được nghe rằng, công pháp trong thiên hạ được chia làm bốn đẳng cấp, cũng chính là Thiên, Địa, Huyền, Hoàng. Cái Thiên Ma Thần Quyền này sao có thể cường đại hơn cả Thiên giai công pháp được cơ chứ?
Vị lão nhân kia mỉm cười, có vẻ như đã nhìn thấy thủ đoạn của La Chinh:
- Nếu ngươi đã không muốn trả lại, vậy cũng tùy ngươi! Về phần Thiên, Địa, Huyền, Hoàng, bốn đẳng công pháp trong thiên địa. Đó cũng chỉ là do người trong thiên hạ truyền miệng lại cho nhau mà thôi. Ở vị trí của chúng ta, đối với sự huyền bí vô cùng vô tận của thế gian này, làm sao có thể biết được cực hạn của bốn chữ Thiên , Địa , Huyền , Hoàng này? Thiên Ma Thần Quyền này chính là một cuốn Thánh giai công pháp đến từ Ma tộc.
“Thánh giai công pháp!”
Trong lòng La Chinh cũng cả kinh. Hắn còn tưởng rằng Thiên giai công pháp đã là đỉnh cấp công pháp trong thiên hạ rồi, không ngờ rằng phía trên nó vẫn còn có thứ như Thánh giai công pháp tồn tại.
Trông thấy phản ứng của La Chinh, vị lão nhân chợt cười nói:
- Muốn đạt đến cảnh giới cao thì bản thân phải có được tầm nhìn xa. Thánh giai công pháp có lẽ còn chưa phải là công pháp mạnh nhất.
- Chẳng lẽ còn có công pháp lợi hại hơn cả Thánh giai công pháp sao?
La Chinh gặng hỏi.
Lần này, bạch y lão nhân không trực tiếp trả lời câu hỏi của La Chinh mà chỉ nói:
- Thứ này, điểm mấu chốt chính là dựa vào nhân tâm!
Lão giả chỉ chỉ ngực, sau đó nói thêm:
- Thôi không nói đến vấn đề này nữa. Nếu ngươi đã khăng khăng muốn tu luyện Thiên Ma Thần Quyền, ta cũng chẳng buồn đi ngăn cản ngươi làm gì. Quyển công pháp này được đặt ở nơi đây, không ngờ rằng sẽ có một ngày lại bị một tên đệ tử ngoại môn lấy đi. Nếu ngươi lấy được nó, vậy cũng coi như là cơ duyên của ngươi. Thế nhưng, quyển công pháp này liên lụy đến quá nhiều việc. Bên ngoài nếu như có người hỏi ngươi lấy được công pháp gì…
Nói đến đây, lão nhân khẽ vươn tay, một quyển sách được đặt trong tủ gỗ của đại sảnh Thiên giai công pháp chợt bay đến.
- Hãy nói với bọn họ rằng ngươi chọn quyển công pháp này đi.
La Chinh cầm quyển công pháp này lên, sau khi xem xét một hồi, đôi mắt lập tức sáng ngời hẳn lên. Trên bìa ngoài của cuốn công pháp này được viết lên ba chữ to Tinh Thần Thứ .
Một bản công pháp bất kỳ trong đại sảnh này đều là Thiên gia công pháp. Không ngờ rằng La Chinh hắn có thể tại nơi đây lấy đi hai bản công pháp. Hiện tại, trong nội tâm La Chinh đang cười lên như điên.
- Đa tạ tiền bối, vãn bối xin cáo từ!
La Chinh cảm ơn một tiếng, sau đó liền bước nhanh đi, chuẩn bị rời khỏi đại sảnh Thiên giai công pháp.
Bỗng vào lúc này, hắn lại nghe lão nhân kia hỏi:
- Đợi đã! Ngươi… thật sự không tò mò muốn biết ta là ai sao?
- Tò mò sao?
La Chinh dừng bước chân, chợt vỗ đầu một cái rồi nói:
- À, đúng rồi! Không biết lão nhân gia ngài là…
- Thôi đi, tiểu tử nhà ngươi giả vờ cũng quá lộ liễu rồi.
Vị lão nhân kia có chút dở khóc dở cười nói. Tên tiểu tử này rõ ràng là không đặt hắn vào trong lòng, vị lão giả liền nói thêm:
- Thanh Vân Tông mặc dù lớn, nhưng ngươi cũng không phải là vật trong ao. Chúng ta sẽ sớm gặp lại.
Nghe xong, La Chinh liền cười hắc hắc , rồi mới quay người rời đi.
Chờ đến khi La Chinh đi khỏi, vị lão nhân kia mới suy tư một hồi lâu, cuối cùng thở dài một hơi, ngước mặt nhìn lên trời, thì thào nói:
- Không ngờ rằng sau nhiều năm như vậy, bản công pháp kia vẫn bị người ta lấy đi. Nếu như đây còn không phải là ý trời, ta nghĩ rằng hẳn ngươi cũng sẽ không tin.
Hiển nhiên La Chinh không nghe được câu nói này. Mà cho dù có nghe được, hắn cũng sẽ không hiểu được ẩn ý trong câu nói này.
Những đệ tử kia đã sớm rời khỏi đại sảnh Địa giai công pháp. Trong đại sảnh Huyền giai công pháp cũng vậy, cũng đã không còn một ai.
Ở bên trong Thiên Thư Các, lúc nào cũng phải chịu đựng uy áp của Hình Thiên Ý, đây cũng không phải là một nơi tốt lành gì. Sau khi lựa chọn công pháp cho mình xong, hiển nhiên đều mau chóng rời đi.
La Chinh chính là người cuối cùng bước ra khỏi Thiên Thư Các.
Ngay lúc hắn đi ra, đệ tử thí luyện của ba mươi hai ngọn sơn phong còn lại đã sớm rời đi.
Chỉ có những người thuộc Tiểu Vũ Phong là còn ở lại nơi này.
- Để cho mọi người phải đợi lâu, thật là có lỗi a!
Sau khi bước ra, La Chinh cười với mọi người rồi nói.
- Cái này có là gì. Sau này chúng ta sẽ là sư huynh của Tiểu Vũ Phong rồi. Mọi người nên quan tâm đến nhau nhiều hơn!
Một đệ tử ngoại môn nói.
Những đệ tử lựa chọn Tiểu Vũ Phong này, tất cả đều là những người có địa vị tầm thường mà thôi, không có bất kì ai trong này là sĩ tộc cả. Thái độ của mọi người đều cực kỳ tốt.
Tô Linh Vận vốn đứng cách đó không xa, đang ngắm nhìn cái gì đó, ngay khi trông thấy La Chinh, liền cười tủm tỉm nói:
- Ngươi đã tiến vào đại sảnh Thiên giai công pháp sao?
Việc La Chinh tiến vào đại sảnh Thiên giai công pháp, cũng chỉ có những người tiến vào đại sảnh Địa giai công pháp cùng với hắn là biết rõ mà thôi. Hẳn là Tô Linh Vận đã nghe được từ những vị đạo sư khác.
Đám đệ tử ngoại môn của Tiểu Vũ Phong nghe vậy, nguyên cả đám đều trợn tròn mắt. Bọn hắn chỉ nghe nói rằng thời gian La Chinh chọn lựa công pháp có phần lâu hơn những người khác nên mới đi ra muộn mà thôi. Bọn hắn đâu nghĩ rằng vậy mà La Chinh lại có thể tiến vào đại sảnh Thiên giai công pháp cơ chứ? Muốn tiến vào nơi đó, linh hồn của La Chinh phải mạnh đến mức nào đây?
La Chinh nghĩ là Tô Linh Vận đang muốn hỏi hắn đã lấy được công pháp gì. Dù sao thì lão nhân thân mang bạch y kia cũng đã đưa cho hắn thêm một cuốn Thiên giai công pháp, Tinh Thần Thứ. Ngay lúc La Chinh đang muốn nói ra, Tô Linh Vận bỗng khuất khuất tay nói:
- Thứ công pháp tốt mà ngươi đã chọn, không cần phải nói ra đâu. Ở trong Thanh Vân Tông, ngươi cần phải biết giữ bí mật của riêng mình. Mọi người nhanh đi thôi! Ta muốn trước khi trời tối phải đến được Tiểu Vũ Phong.
Ngay sau đó, mọi người liền tập hợp lại, cùng đi theo Tô Linh Vận, rời khỏi Thiên Thư Các.
Đi được khoảng hai canh giờ, trước mặt mọi người chợt xuất hiện một ngọn sơn phong. Đây chính là Tiểu Vũ Phong, là một trong ba mươi ba ngọn sơn phong.
Hàng loạt từng dãy đình đài, lầu các cùng các loại kiến trúc được xây dựng ở trên Tiểu Vũ Phong. Cả một mảnh phong cảnh như ẩn như hiện trong bầu trời mây mù dày đặc, trông đẹp như tiên cảnh vậy.
Tô Linh Vận đưa mọi người lên Tiểu Vũ Phong xong, liền tìm vài đệ tử ngoại môn phân phó vài câu, rồi vội vàng rời đi, dường như là đang có một chuyện quan trọng khác cần phải làm.
Một đệ tử ngoại môn được phân phó tiến lên phía trước, chắp tay với nhóm người La Chinh, nói:
- Ta tên là Chu Hiển. Hoan nghênh mọi người gia nhập Tiểu Vũ Phong. Chuyện kế tiếp của mọi người sẽ do Chu Hiển ta phụ trách.
Sau khi hành lễ với nhau xong, La Chinh cùng mọi người dưới sự dẫn dắt của Chi hiển, mọi người cùng đi làm thủ tục nhập môn. Như là thay đổi Đệ Tử Danh Bài, nhận phục trang dành cho đệ tử ngoại môn, phân phối chỗ ở,…
Mạc Xán nhận áo bào trắng dành cho đệ tử ngoại môn xong, còn chưa kịp mặc vào, trên mặt đã tràn đầy vẻ đắc ý, nói:
- Ha ha, mặc cái này rồi lượn một vòng quanh Đế Đô. Không biết phải oai như thế nào a? Để ta xem còn ai dám trêu chọc ta!
Chu Hiển thấy vậy, cười nói:
- Chỉ là một cái áo bào trắng mà thôi. Nếu như ngươi khắc khổ tu luyện, cố gắng trở thành đệ tử nội môn. Đến khi ngươi có thể khoát áo bào đen kia vào người, đó mới là chuyện đáng để kiêu ngạo!
Mạc Xán trái lại không hề xấu hổ gì, vừa cười vừa nói:
- Không biết đó là chuyện của tháng nào, năm nào a!
- Mạc Xán huynh không nên tự coi nhẹ bản thân. Đệ tử nội môn chẳng phải cũng là từ đệ tử ngoại môn mà từng bước đi lên hay sao?
Chu Hiển cũng là người nhiệt tâm, nhiệt tình giải thích chi tiết về quy củ cho mọi người.
- Quy củ trong Thanh Vân Tông rất phức tạp. Trong đó, tối trọng yếu nhất cũng chỉ có một, đó chính là thực lực!
Chu Hiển nói:
- Những thứ quy củ sáo rỗng kia chỉ thiết lập cho kẻ yếu mà thôi. Nếu các ngươi muốn nhảy ra khỏi những quy củ này, rất đơn giản. Hoặc là các ngươi phải có thực lực cường đại, hoặc là phải có đại thiên phú. Các ngươi phải làm mọi người cảm thấy rằng tương lai của các ngươi rất có thực lực, rất có tiền đồ!
Nghe được lời Chu Hiển nói, trong lòng La Chinh cũng có may động. Kỳ thực, không chỉ riêng Thanh Vân Tông, mà ngay tại Đế Đô, thậm chí là toàn bộ Đông Vực, có nơi nào trên thế gian này không như vậy sao? Nắm tay người nào lớn hơn, người đó sẽ định đoạt. Đây chẳng phải là quy tắc ngầm của thế giới này hay sao?
Nếu có thực lực, hắn cần phải tự mình đến Thanh Vân Tông sao? Chỉ cần một câu nói thôi cũng đã đủ để cứu La Yên ra khỏi Luyện Ngục Sơn rồi.
Nghĩ đến La Yên, người mà La Chinh quan tâm nhất, hắn liền hỏi:
- Chu Hiển huynh, ta muốn được thỉnh giáo một việc.
Chu Hiển gật gật đầu:
- Huynh cứ nói, đừng ngại!
- Luyện Ngục Sơn là ở nơi nào trong Thanh Vân Tông?
La Chinh đầy thận trọng mà hỏi.
Nghe La Chinh nhắc đến Luyện Ngục Sơn, hai hàng lông mi của Chu Hiển giương lên, thanh âm trong giọng nói lại cao thêm hai phần:
- Luyện Ngục Sơn? Huynh nhắc đến nơi đó làm gì?
- À, ta chỉ muốn hỏi qua một chút mà thôi.
La Chinh nói.
- Luyện Ngục Sơn nằm ở góc Tây Bắc của Thanh Vân Tông, là một ngọn núi độc lập. Phàm là đệ tử mang trọng tội, đều bị nhốt tại đó. Đương nhiên ta chưa có đi vào đó, chỉ là, ta có nghe nói rằng ngoài việc bị nhốt ở Luyện Ngục Sơn, cuộc sống trong đó khổ sở vô cùng. Thanh Vân Tông chúng ta có khoảng mấy ngàn đệ tử bị nhốt ở đó để ngẫm nghĩ lại những chuyện đã làm!
Chu Hiển sau khi nói xong, liền nhìn sắc mặt của La Chinh rồi lại hỏi:
- Huynh không có bằng hữu nào bị nhốt tại Luyện Ngục Sơn chứ?