Hiện tại, bên cạnh La Chinh tổng cộng có bốn người. Một người trong số đó chính là vị đại hán tay cầm cự kiếm mà hắn đã gặp trong Huyết Sắc Sơn kia.
Không ngờ vị đại hán này không chỉ có thân hình cường tráng, mà linh hồn còn cường đại đến như vậy. Đệ tử ưu tú trong Thanh Vân Tông quả thực có rất nhiều.
Sau một hồi tiếp tục tiến tới phía trước, đại sảnh có chữ Địa liền hiển hiện ra.
Bên trong đại sảnh này, khắp nơi đều có thể trông thấy hào quang màu tím bao phủ.
Năm người tiến vào đại sảnh, ngoại trừ La Chinh ra, sắc mặt bốn người còn lại trông có vẻ không được ổn cho lắm.
Một người trong đó mặt mày chỉ còn là một mảng trắng bệch. Tên này là một đệ tử sĩ tộc, hiển nhiên khó có thể ngăn cản được uy áp của Thiên Hình Ý. Ngay lúc này, hắn bỗng móc từ trong túi ra một viên dược hoàn có màu xám thẫm, một hơi liền nuốt xuống. Đến khi hắn mở to hai mắt ra, thì đột nhiên trong đôi mắt lại tản mát ra hào quang màu vàng kim nhàn nhạt. Ngay lập tức, La Chinh liền hiểu rõ, viên thuốc kia hẳn là có thể giúp cho linh hồn được tăng cường, hỗ trợ tên sĩ tộc kia chống đỡ lại uy áp của Hình Thiên Ý.
“Đệ tử sĩ tộc đúng là kẻ có tiền a!”
La Chinh lặng lẽ thầm cảm thán trong lòng.
“Nếu là đệ tử bình thường, làm sao có thủ đoạn cùng đan dược bực này cơ chứ?”
Cả năm người dừng lại ở trong đại sảnh. Hiện tại, xung quanh bọn họ đều là Địa giai công pháp!
Tại Đông Vực, công pháp được chia làm bốn đẳng cấp, Thiên, Địa, Huyền, Hoàng.
Trong đó, Hoàng giai công giáp là công pháp có đẳng cấp thấp nhất, số lượng nhiều vô số kể. Hiển nhiên, giá trị của nó cũng là thấp nhất, loại công pháp bậc này rất dễ kiếm. Đến một vài võ quán bình thường cũng có thể học được.
Huyền giai công pháp, so với Hoàng giai công pháp thì hiếm có hơn đôi chút. Thường là công pháp được truyền thừa trong các tiểu gia tộc. Như Tử Đàn Quyền của La Chinh, đây cũng là một loại Huyền giai công pháp. Dù sao thì La gia cũng không phải là một đại gia tộc giàu có gì. Một quyển Tử Đàn Quyền cũng đã cực kì hiếm có rồi, dưới tình huống bình thường sẽ không truyền thụ cho người ngoài. Vì vậy, ngay cả đệ tử chi thứ cũng không có tư cách để tu luyện.
Về phần Địa giai công pháp, thì lại càng thêm trân quý.
Ví dụ như công pháp mà những tên đệ tử sĩ tộc chi thứ thông thường thường tu luyện, chính là Địa giai công pháp.
Địa giai công pháp trong đại sảnh trước mắt này chỉ có một tầng ngăn tủ mà thôi. Không thể không ngưỡng mộ nội tình thâm hội của Thanh Vân Tông, chỉ có một tầng ngăn tủ, nhưng dù vậy cũng phải có đến mấy trăm loại Địa giai công pháp khác nhau. Hẳn từ trong đó tìm ra công pháp phù hợp với bản thân cũng không phải là chuyện gì khó.
La Chinh đứng ở trước ngăn tủ, ánh mắt quét qua một lần. Trong lòng thầm tính toán:
“Rốt cuộc ta nên tu luyện loại công pháp nào đây?”
Tử Đàn Quyền hiển nhiên không tồi. Thế nhưng, sau khi tiến vào Thanh Vân Tông, chỉ dựa vào Tử Đàn Quyền thì lại có chút không đủ. Nó không thể phát huy hết tiềm năng của La Chinh. Nếu như gặp phải một vài người sử dụng công pháp cao cấp hơn, chắc chắn hắn sẽ là người chịu thiệt rồi.
Nghĩ đi nghĩ lại, rốt cuộc La Chinh vẫn quyết định tiếp tục tiến lên phía trước!
Uy áp từ hào quang màu tím ở bên trong đại sảnh này tuy lợi hại, nhưng nếu so sánh với Long Ý của Thanh Long kia thì lợi kém hơn rất nhiều, hoàn toàn không thể so sánh với nhau được.
Hơn nữa, linh hồn của La Chinh lúc trước đã được ngọn hắc hỏa kia rèn dũa qua, độ cường đại của linh hồn hiển nhiên hơn xa những người đồng lứa khác. Vì vậy, La Chinh hắn muốn chọn lựa công pháp mạnh mẽ hơn.
Ngay lúc La Chinh tiếp tục đi tới trước, bốn người còn lại đều nhìn qua đầy kinh ngạc.
- Ngươi chán sống rồi sao? Hình Thiên Ý trong đại sảnh đó cực kỳ nồng đậm, ngươi không chịu nổi đâu!
Vị đại hán lên tiếng nhắc nhở.
Với lời thiện ý của vị đại hán, La Chinh gật gật đầu đáp:
- Ta biết, thế nhưng, ta vẫn muốn thử.
- Hắc hắc, hắn muốn đi tìm chết thì cứ để hắn đi đi. Cái loại ếch ngồi đáy giếng, không biết trời cao đất dày này, khuyên ngăn hắn làm gì? Ta nghe nói Hình Thiên Ý trong đại sảnh Thiên giai công pháp có thể giết người trong vô hình. Không rèn luyện Thần Hồn mà dám bước vào, chờ đợi hắn cũng chỉ có một chữ Chết mà thôi.
Một tên đệ tử sĩ tộc giễu cợt nói.
Nghe được lời châm chọc kia, La Chinh chỉ cười mỉm một cái mà thôi, hắn cũng lười đi cãi lại. Ngay sau đó La Chinh liền nhấc chân tiến vào đại sảnh kế tiếp.
Đại sảnh chứa Thiên giai công pháp.
So với những đại sảnh trước, kích thước của đại sảnh này lại rộng lớn hơn rất nhiều.
Mỗi một đoạn công pháp trong đây đều hiếm có không gì sánh được. Ngay cả trong sĩ tộc, đây cũng là bí mật bất truyền.
Trong đại sảnh Thiên giai công pháp, chỉ có một giá sách mà thôi. So với những giá sách cao to rộng lớn trước đó, giá sách này lại nhỏ bé hơn rất nhiều, trông có vẻ cũ nát. Mặc dù giá sách được làm bằng gỗ, thế nhưng bên trên lại có không ít lỗ thủng do bị trùng đục khoét.
La Chinh bước chân vào đại sảnh, ngay lập tức liền cảnh nhận được Hình Thiên Ý tại nơi đây. Hình Thiên Ý ở nơi đây tựa hồ như đã hoàn toàn thay đổi.
Những hào quang màu tím đó bỗng nhiên biến mất, không còn nhìn thấy gì nữa. Thế nhưng, thay vào đó, là từng mảnh bóng màu tím có hình dạng như một con dị thú như ẩn như hiện.
Dường như nó cảm nhận được có người vừa bước chân vào đại sảnh Thiên giai công pháp. Đại sảnh rộng lớn, thoáng đãng như vậy, không ngờ từng đạo Tử Ảnh lại tìm đến La Chinh mà lao tới.
Những Tử Ảnh này đều là hư vật, hiển nhiên sẽ không tạo thành bất kì một tổn thương gì cho thân thể của La Chinh. Nhưng sau khi Tử Ảnh vọt vào trong thân thể, ngay lập tức La Chinh liền nhận ra những Tử Ảnh này đang trực tiếp công kích linh hồn của hắn.
Một cảm giác đau nhói truyền đến từ sâu trong tâm trí của La Chinh.
Loại đau nhức này, đối với người khác, có thể coi là công kích chí mạng. Thế nhưng, độ cường đại linh hồn của La Chinh lại mạnh mẽ hơn xa người thường rất nhiều.
Dù vậy, hắn vẫn cảm nhận được bản thân đang bị dày vò.
Mỗi một lần một đạo Tử Ảnh lao tới, như thể là có một cái dùi vậy, đập mạnh vào trong đầu của La Chinh, làm hắn cảm thấy đau đớn kịch liệt.
Loại đau đớn này không phải là đau đớn về mặt thể xác, mà là đau đớn đến từ tinh thần. La Chinh muốn tránh cũng không được, chỉ có thể cứng rắn nhận lấy hết vào trong cơ thể mà thôi.
Mỗi lần những thứ Tử Ảnh kia công kích, linh hồn của La Chinh đều nhịn không được mà lắc lư một lần.
Lần lượt từng đợt công kích lao tới. Lần công kích đầu tiên hắn vẫn còn chống đỡ được. Sau đó liền đến lần công kích thứ hai, lần công kích thứ ba, thứ tư…
Qua nhiều lần bị công kích, La Chinh cũng có chút không thể chịu nổi.
Những điều về tầng thứ linh hồn thường đều thuộc về những thứ huyền diệu, rất khó để giải thích. Đối mặt với thủ đoạn linh hồn công kích, căn bản La Chinh còn chưa từng nghe nói qua, nói gì đến thủ đoạn phản kích.
La Chinh nghiến chặt răng, hai mắt đỏ ngầu. Giờ phút này, trong lòng La Chinh bỗng sinh ra một loại ý niệm buông bỏ.
“Không thể từ bỏ như vật được!”
Đây cũng không phải là lần đầu tiên La Chinh hắn trải qua việc bị tra tấn về mặt tinh thần.
Lúc trước, linh hồn của hắn không ngừng bị uy áp từ Thanh Long xé rách, nghiền nát, rồi lại liên tục được chữa trị. Nỗi thống khổ, bi ai mà hắn phải chịu so với lúc này còn hơn gấp nghìn lần, gấp vạn lần.
- Chút thống khổ này thì tính là cái gì! Coi như là một loại tôi luyện đối với linh hồn của ta đi!
La Chinh lắc lắc đầu, miễn cưỡng chống lại uy áp tinh thần, từng bước tiến vào bên trong đại sảnh Thiên giai công pháp.
Ngay khi La Chinh đang cố gắng chịu dựng công kích đến từ những đạo bóng mờ kia, đi về phía chiếc tủ nhỏ bằng gỗ, hắn đột nhiên lại phía sau đại sảnh Thiên giai công pháp không ngờ vẫn còn một cái thông đạo.
- Còn có thông đạo sao? Chẳng lẽ còn có thứ tốt hơn cả Thiên giai công pháp sao?
La Chinh nghi hoặc trong lòng.
Từ nhỏ đến giờ, hắn chỉ nghe nói qua công pháp được chia làm bốn cấp bậc, Thiên, Địa, Huyền, Hoàng mà thôi. Thiên giai công pháp đã là đỉnh rồi, trái lại hắn vẫn còn chưa từng nghe qua người nào nói rằng còn có công pháp mạnh hơn cả Thiên giai.
Tâm niệm La Chinh khẽ động.
“Liệu có nên đi vào xem thử hay không?”
Ánh mắt lại nhìn vào hộc tủ, quét tới quét lui thêm vài lần. Trong lòng La Chinh cũng có chút do dự. Thiên giai công pháp đúng là có lực hấp dẫn khá lớn đối với hắn. Nếu như đổi lại là trước kia, đừng nói là Thiên giai công pháp, dù cho có được Địa giai công pháp thôi, La Chinh hắn đã cười cả ngày đến mức rụng răng rồi.
Do dự trong chốc lát, cuối cùng La Chinh vẫn không thể ngăn cản được lòng hiếu kỳ của bản thân.
“Những người khác căn bản không có cơ hội tiến vào đại sảnh chứa Thiên giai công pháp. Ta có được cơ duyên này, sao lại không thử một lần cơ chứ?”
Nghĩ đến đây, La Chinh liền buông tha Thiên giai công pháp, tiếp tục tiến lên phía trước.
Lối đi này không được rộng rãi cho lắm, hơn nữa, trang trí cũng rất kém, sàn nhà và vách tường cũng đã mục nát. Sau khi La Chinh băng qua hành lang dài khoảng một trượng này xong, ngay lập tức hắn liền cảm thấy cả cơ thể bỗng nhẹ nhõm hẳn lên.
“Uy áp của Hình Thiên Ý vậy mà lại tiêu biến sao?”
Dù lòng đầy nghi hoặc, nhưng hắn vẫn tiếp tục bước tới. Cuối cùng, La Chinh nhận ra hắn đã tiếp nhập vào một thạch thất.
Thạch thất này có hình tròn, không gian bên trong cũng không lớn. Ở chính giữa của thạch thất có một khối bia đá màu đen.
Vào lúc này, La Chinh liền biết rằng nơi đây chính là một mộ địa!
Ngay khi La Chinh đang mảy may suy nghĩ, trong nháy mắt, bên trong bia mộ chợt có một đạo hào quang màu tím nhảy ra, ngưng tụ thành một con yêu thú.
Con yêu thú này rất giống với những Tử Ảnh trong Thiên giai đại sảnh kia. So với Tử Ảnh, con yêu thú này ngưng thật hơn rất nhiều. Toàn thân đều mang màu tím, trông rất sống động, trong đôi mắt kia thậm chí còn toát lên vẻ đầy căm hận.
- Ta hiểu rồi. Mộ địa này chính là mộ địa của con Hình Thiên Thú kia. Nói như vậy, hẳn con yêu thú này chính là bản thể linh hồn của Hình Thiên Thú đã chết kia. Con Hình Thiên Thú này không ngờ lại ương ngạnh đến như vậy. Sau khi chết bao nhiêu năm mà ý chí vẫn có thể tồn tại ở không gian này, hơn nữa, còn có thể tản mát ra Hình Thiên Ý cường đại như vậy! Không biết vào năm đó, là ai đã chém giết nó a?
Trong nội tâm La Chinh âm thầm sợ hãi cùng kính phục. Đồng thời, trên mặt cũng hiện lên vẻ cảnh giác. So với những bóng mờ kia, khí tức phát ra từ linh hồn còn sót lại của Hình Thiên Thú phải mạnh mẽ hơn rất nhiều, uy áp cũng cường đại hơn nhiều. Khi bản thể linh hồn của Hình Thiên Thú trừng mắt nhìn La Chinh hắn, phảng phất như là có ai cầm búa đập mạnh vào đầu hắn vậy!
“Cực kỳ nguy hiểm a! Nếu thật sự bị cái linh hồn bổn nguyên này nhào lên, sợ rằng linh hồn của ta sẽ lập tức bị nó xé rách, trở thành một thân xác ngây ngốc không hồn mất!”
Sau khi nhận thức được nguy hiểm, La Chinh liền thận trọng lui về phía sau. Hắn sợ rằng nếu như hắn quấy nhiễu linh hồn bổn nguyên của con Hình Thiên Thú, sẽ kích thích hung tính của nó.
Nhưng khi quay đầu nhìn lui về phía sau, trên mặt La Chinh lập tức lộ ra nụ cười khổ. Thông đạo ở phía sau giờ đây đã bị những hư ảnh màu tím chặn lại. Từng đạo, từng đạo hư ảnh rậm rạp, chằng chặt chồng chất lên nhau, chặn kín mít thông đạo.
“Thanh Vân Tông này cũng quá âm hiểm đi! Chỉ là chọn một công pháp mà thôi, cần thiết phải tạo ra bẫy rập nguy hiểm như vậy để người ta giẫm vào hay sao?”
Trong lòng La Chinh nhịn không được oán thầm.
Thế nhưng, La Chinh lại không biết rằng, trong Thanh Vân Tông, có rất ít người có thể tiến vào đại sảnh chứa Thiên giai công pháp.
Cường độ linh hồn cùng với thực lực không có câu thông với nhau. Dù cho là cường giả Tiên Thiên Bí Cảnh, nếu như linh hồn không đủ mạnh mẽ, cũng chẳng có cách nào tiến vào đại sảnh chứa Thiên giai công pháp. Đó là còn chưa nói đến tiến vào mộ địa ở phía sau đại sảnh này.
La Chinh vừa mới lui về phía sau hai bước, những đạo bóng mờ lấp kín thông đạo kia cứ như là những con dơi bị làm cho hoảng sợ vậy, cả bầy đều tràn về phía La Chinh. Cùng lúc đó, bản thể linh hồn Hình Thiên Thú cũng Grào lên một tiếng, lập tức liền mãnh liệt nhào về phía La Chinh.
“Nguy rồi!”
Vào giờ phút này, La Chinh cũng không có để ý quá nhiều, hai tay đưa chéo lên đỡ lấy đầu. Ngay sau đó hắn liền hướng về phía thông đạo mà lao người tới. Bị những hư ảnh màu tím trùng kích, làm linh hồn của La Chinh hắn cực kỳ thống khổ. Nhưng dù sao vậy vẫn còn hơn là bị bản thể linh hồn của Hình Thiên Thú biến hắn thành kẻ ngốc.
Tuy nhiên, tốc độ của La Chinh mặc dù rất nhanh, nhưng bản thể linh hồn kia lại còn nhanh hơn. Cơ hồ trong nháy mắt đã vọt tới sau lưng của La Chinh.
NGAO!
Linh hồn bổn nguyên kêu lên một tiếng quái khiếu. Khoảng cách giữa nó và La Chinh ước chừng chỉ còn có vài tấc. La Chinh quay đầu lại liền có thể nhìn thấy dáng vẻ hoảng sợ của chính mình ở trong con ngươi xanh đen của Hình Thiên Thú.
Ngay tại thời điểm mấu chốt này, lò luyện khổng lồ trong đầu La Chinh bỗng nhiên chậm rãi xoay tròn. Từ sâu trong đầu đột nhiên truyền ra một tiếng Long ngâm trầm thấp.
- Đây là… tiếng ngâm của bức điêu khắc Thanh Long kia!
Tiếng Long ngâm vô thượng thiên uy vừa xuất hiện, những hư ảnh màu tím đang không ngừng công kích La Chinh liền tản ra tứ phía, cứ như là gặp phải thiên địch vậy.
Linh hồn bổn nguyên của Hình Thiên Thú cũng nhảy ra một bên, cảnh giác dõi theo La Chinh, con ngươi màu xanh đen tràn đầy vẻ kiêng kị. Có vẻ như nó lại muốn bật người nhảy lên một lần nữa, nhưng lại kiêng kị tiếng Long ngâm kia. Móng vuốt không ngừng cào cào trên mặt đất, miệng phát ra âm thanh trầm thấp.
Thấy vậy, La Chinh liền mỉm cười. Không ngờ tiếng Long ngâm của Thanh Long lại có hiệu quả như vậy, không hổ là thiên địch a!
La Chinh tiến lên một bước, cái linh hồn bổn nguyên kia lại lùi lại phía sau một bước.
Không ngừng bị La Chinh ép sát, cuối cùng, linh hồn bổn nguyên vậy mà lại nhảy vào bên trong cái bia mộ màu đen kia. Sau cùng còn quay đầu lại về phía La Chinh, há mồm rống lên hai tiếng, sau đó mới chui vào bên trong.
La Chinh cũng có thể nghe ra được, tiếng kêu gào kia chất chứa đầy vẻ không cam lòng.
“Vừa rồi đúng là nguy hiểm a! Nếu như không phải bức điêu khắc Thanh Long kia bỗng nhiên phát ra tiếng Long ngâm, chỉ sợ giờ đây linh hồn của ta đã tan nát rồi.”
Hiện tại, nguy hiểm đã được giải trừ. Trên khuôn mặt của La Chinh chợt mỉm cười thản nhiên, ngay sau đó hắn liền bước vào quan sát thạch thất.
Vừa tiến vào, La Chinh liền để ý trong thạch thất hình tròn này cũng có một ngăn tủ.
La Chinh đi tới phía trước, trông thấy bên trong hộc tủ có chứa hai bản công pháp.
“Chỉ có hai bản công pháp thôi sao? Hai bản này rốt cuộc là công pháp gì?”
Khẽ vươn tay, La Chinh liền lấy một bản trong đó xuống. Công pháp này trông rất cũ nát, cứ như là một cuốn sách cũ thông thường trên những giá sách cũ vậy. Hơn nữa, bên trên còn được phủ bởi một lớp bụi khá dày.
Để nhìn rõ bìa mặt của bản công pháp này, La Chinh nhẹ nhàng lấy tay phẩy phẩy vài cái, phủi sạch tro bụi trên bề mặt đi. Sau đó hắn mới nhìn thấy được dòng chữ to trên bìa sách kia.