Bậc Thầy Luyện Đan Vô Song

Chương 89

Trước Sau

break
— Đi chết đi, tiểu súc sinh! — Tật Vô Thương giận dữ quát lớn, chẳng buồn nghe Tật Vô Ngôn lẩm bẩm gì thêm.

— Toái Sơn Quyền! — Hắn gầm lên một tiếng, vung nắm đấm, tung quyền thẳng về phía Tật Vô Ngôn.

Toái Sơn Quyền do Tật Vô Thương thi triển so với Tật Vô Hiến mạnh mẽ hơn rất nhiều. Một quyền như tảng đá lớn giáng xuống, mang theo áp lực cực lớn khiến ngực Tật Vô Ngôn nghẹn lại. Quyền thế lao tới như sấm sét, nhắm thẳng mặt hắn mà oanh đến!

Tật Vô Ngôn vội nghiêng người né tránh. Nhờ vào lực cảm nhận tinh thần mạnh mẽ, hắn có thể cảm nhận rõ ràng sát khí ập đến, nhưng tốc độ phản ứng của thân thể lại không theo kịp cảm giác ấy.

Quyền phong lướt sát mặt hắn, suýt nữa trúng ngay. Tật Vô Ngôn cảm thấy một bên mặt bỏng rát, đau nhói.

Không ai ngờ được một quyền mạnh như vậy của Tật Vô Thương lại bị hắn tránh được trong gang tấc. Tật Vô Thiên thậm chí sợ đến mức nhắm chặt hai mắt, không dám nhìn tiếp.

— Tiểu súc sinh! Để xem ngươi có tránh nổi quyền tiếp theo của ta không! — Tật Vô Thương nghiến răng gầm lên.


Tật Vô Thương phun một ngụm nước bọt, trên mặt lộ ra nụ cười khát máu — ánh mắt hắn lúc này đã không chỉ là muốn đánh, mà rõ ràng là muốn giết người.

Sắc mặt Tật Vô Ngôn cũng dần lạnh xuống. Hắn nhấc tay áo lên, tùy tiện lau vết nóng rát trên mặt, đôi mắt sắc lạnh gắt gao nhìn chằm chằm vào đối phương. Chênh lệch chỉ một tầng cảnh giới… quả nhiên không dễ gì khỏa lấp.

— Để ta tiễn ngươi xuống hoàng tuyền! — Tật Vô Thương gầm lên, quyền lớn lại lần nữa nện thẳng về phía Tật Vô Ngôn!

Ngay khoảnh khắc ấy, tinh thần cảm giác lực mạnh mẽ của Tật Vô Ngôn bùng nổ. Hắn lại lần nữa nghiêng người tránh được cú đấm oanh thẳng vào ngực. Nhưng ngay khi hắn tưởng mình đã thoát, khóe miệng Tật Vô Thương bỗng nhếch lên, lạnh lẽo nhếch mép cười — quyền thế đột ngột biến hóa thành chưởng, chém ngang về phía ngực Tật Vô Ngôn!

— Phong Nhận Trảm!

Tật Vô Hiến lập tức reo mừng — đó chính là võ kỹ sát chiêu mà ca hắn am hiểu nhất! Một chiêu này tốc độ nhanh đến mức gần như vô hình, đến độ chỉ cần chưởng phong cũng đủ lấy mạng kẻ địch!

Tiểu con hoang, xem ngươi lần này làm sao thoát? Mau chết đi!

Con ngươi Tật Vô Ngôn chợt co lại, cảm giác nguy hiểm dâng trào như sấm đánh, khiến toàn thân hắn nổi da gà. Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, hắn lập tức tung chưởng đón lấy cánh tay đang chém tới, đồng thời thi triển liên tiếp các chưởng ảnh dồn dập đập vào một điểm!

— Cửu Ảnh Chưởng!

— Phập!

— Bốp! Bốp! Bốp!... Rắc!

Một chiêu va chạm trực diện, hai người đều bị đánh bật ngược về sau!

Tật Vô Ngôn lảo đảo lùi lại mấy bước, cảm thấy ngực đau nhói. Hắn cúi đầu nhìn — phần ngực áo đã bị xé rách, bên trong loang lổ máu thấm dần ra ngoài.

Đúng lúc đó, tiếng hét đau đớn của Tật Vô Thương vang lên.

Thì ra, ngay trong khoảnh khắc vừa rồi, Tật Vô Ngôn đã liều lĩnh tung một chiêu quyết tử, quyết tâm cùng lưỡng bại câu thương. Chưởng lực ấy không chỉ phá vỡ đường chém của Phong Nhận Trảm, mà còn trực tiếp đánh gãy cánh tay phải của Tật Vô Thương! So với hắn, Tật Vô Thương bị thương nặng hơn nhiều.

Hiện trường lặng ngắt như tờ.

Không ai ngờ kết cục lại thành ra thế này.

Ai cũng nghĩ rằng Tật Vô Thương sẽ dễ dàng nghiền nát Tật Vô Ngôn, không ngờ trong tình thế tưởng chừng tuyệt vọng, Tật Vô Ngôn lại có thể phản kích khiến Tật Vô Thương trọng thương.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc