Hắn nghĩ nghĩ một hồi, liền hỏi thử:
“Hay là… ta cho ngươi mượn thân thể? Ngươi thao tác thì nhanh hơn đúng không?”
Trước kia hắn từng xem phim kinh dị, ma quỷ có thể nhập xác, chiếm dụng thân thể. Mà Mịch Linh là Tế Linh, lại ở trạng thái linh thể, thao tác thân thể hắn chắc cũng không khó lắm đâu nhỉ?
Mịch Linh im lặng một lúc mới lên tiếng:
“Thả lỏng thân thể, để ta thao túng.”
“Được!” – Tật Vô Ngôn đáp lời, giọng đầy háo hức.
Hắn hít sâu một hơi, chậm rãi thả lỏng toàn thân.
Ngay khoảnh khắc đó, hai tay hắn bỗng dưng tự động nâng lên, những đạo thủ quyết phức tạp liên tiếp được đánh ra, không ngừng nghỉ. Trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, hàng trăm, hàng ngàn thủ quyết như suối tuôn trào từ bàn tay hắn. Mỗi một động tác đều cực kỳ chuẩn xác, dứt khoát, mạnh mẽ. Từng dấu tay được đánh ra mang theo khí thế sắc bén, kiên định đến tuyệt đối — tựa như trên trời dưới đất, chỉ có một mình hắn là chủ.
Dưới chân tảng đá, Phần Tu trông thấy cảnh ấy, không khỏi sững người.
Hắn chỉ có thể cảm nhận được khí thế toàn thân Tật Vô Ngôn bỗng chốc trở nên sắc bén kinh người, nhưng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hắn hoàn toàn không đoán nổi.
Chỉ sau chốc lát, trán Tật Vô Ngôn đã túa mồ hôi. Hắn cắn răng chịu đựng.
Thì ra dù đã giao thân thể cho Mịch Linh thao túng, nhưng thể chất của hắn vẫn không đủ sức chịu đựng nhịp độ thi triển thủ quyết cao độ như thế. Chỉ qua một lúc ngắn, Tật Vô Ngôn đã cảm thấy các ngón tay và cánh tay đau nhức dữ dội, mỗi lần biến đổi thủ quyết là một lần gân tay như sắp rút lại, đau đến tận xương.
Đang lúc hắn âm thầm kêu khổ trong lòng, thì đột nhiên động tác tay phải thay đổi.
Hai ngón giữa và trỏ tạo thành kiếm chỉ, đột ngột điểm xuống khoảng đất trống phía dưới tảng đá. Tức thì — một đạo bạch quang bắn ra từ đầu ngón tay hắn!
“Ầm!”
Khoảng đất trống rung lên một tiếng trầm đục, một luồng bạch quang bám sát mặt đất xoay tròn như lốc xoáy, bụi đất bị thổi tung mù mịt. Luồng sáng ấy càng lúc càng rực rỡ, càng lúc càng lan rộng, mạnh đến mức làm cả mặt đất bắt đầu rung chuyển.
Rồi đột nhiên — “Ong——!” — quang đoàn nổ tung, ánh sáng tỏa ra bốn phương tám hướng, cực nhanh hình thành một trận pháp huyền ảo và vô cùng phức tạp!
Tật Vô Ngôn dựng tay giữa không trung, đầu ngón tay nhẹ ép xuống — cả trận pháp như bị một bàn tay khổng lồ chụp xuống, lập tức gắn chặt vào mặt đất. Ánh sáng chói lòa bùng phát, khiến toàn bộ thâm cốc sáng rực như ban ngày.
Phần Tu kinh ngạc đến mức không nói nên lời. Trận pháp kia quá lớn, trực tiếp bao trùm cả thung lũng!
“Biểu ca, vào mắt trận!” – Tật Vô Ngôn hô lớn.
Phần Tu sực tỉnh, lập tức lao về phía tâm trận. Tay áo rộng vung lên, hắn ngồi xếp bằng ổn định tại vị trí mắt trận.
Tật Vô Ngôn vung ngón tay một vòng giữa không trung, thế tay linh hoạt biến đổi, những thủ quyết phức tạp lần lượt hiện ra. Theo từng chiêu pháp được hắn đánh xuống, ánh sáng của pháp trận dưới mặt đất càng lúc càng rực rỡ, cuối cùng bừng lên dữ dội như muốn xuyên thẳng lên tận trời cao. Thế nhưng, toàn bộ sức mạnh ấy vẫn bị giam hãm trong thung lũng u tối này, giống như một con rồng khổng lồ bị nhốt trong ngục tù, giãy giụa cũng chẳng thể thoát ra.