Bậc Thầy Luyện Đan Vô Song

Chương 45

Trước Sau

break
Nói đến đây, sắc mặt hắn hơi đắn đo một chút: "Nhưng còn Huyền Vũ Mặc Ngọc… Thiếu gia cũng biết rồi đấy, loại ngọc liệu hiếm như vậy chỉ có Luyện Trận Sư mới dùng đến, mà từ trước đến nay, trong toàn bộ Kim Diễm Quốc chưa từng xuất hiện vị Luyện Trận Sư nào. Vật này vốn đã rất hiếm, nay lại càng khó thấy."

"Nếu thiếu gia thật sự cần, e rằng phải chờ thêm ít lâu. Mạc thị chúng ta sẽ lập tức cử người đi khắp nơi thu mua, may ra có thể tìm được. Thiếu gia thấy thế nào?"


Cũng chỉ đành vậy thôi. Lần này bọn họ đến đây, vốn cũng không trông mong sẽ mua đủ được tất cả. Có thể mua được ngọc giản tại nhà đấu giá Mạc thị đã là vận may rồi, chứ đâu dám hy vọng gom đủ tài liệu chỉ trong một lần. Dù sao thì Kim Diễm Quốc cũng chỉ là một tiểu quốc, muốn tìm được loại tài liệu hiếm thế này tại đây, quả thật là khó.

"Ba ngọc giản đó ta lấy cả, giá cả thế nào thì ngươi cứ nói."

Phần Tu không cần hỏi cũng biết, ngọc giản mà Mạc tam gia nhắc tới nhất định chỉ là loại cấp thấp. Ngọc giản trung cấp sao có thể xuất hiện ở một nước nhỏ như Kim Diễm Quốc chứ, bởi vậy hắn cũng chẳng bận tâm dò hỏi thêm.

Vừa nghe đến chuyện giá cả, Tật Vô Ngôn liền thót tim. Trong tay hắn chỉ có vỏn vẹn một ngàn lượng bạc trắng, đến cả một ngọc giản cũng chưa chắc mua nổi, huống gì là ba cái?

Nhưng lúc này, toàn bộ sự chú ý của Mạc Phong Nham đều dồn về phía Phần Tu, hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt hoảng hốt của Tật Vô Ngôn. Trong mắt hắn, người đi cùng Phần Tu chẳng qua chỉ là một tiểu bối của Phần gia, tuổi còn nhỏ, chắc theo ra ngoài mở rộng tầm mắt mà thôi.

Mạc Phong Nham cười cởi mở: "Phần Tu thiếu gia đã cần, ta đương nhiên sẽ không nâng giá. Cứ theo giá nhập mà bán lại, ba ngọc giản – ba ngàn lượng hoàng kim."

Ba cái… ba ngàn lượng? Lại còn là hoàng kim?

Tật Vô Ngôn lập tức trợn tròn mắt, miệng há hốc. Thì ra nơi này tính luôn bằng hoàng kim! Một ngàn lượng bạc trắng hắn mang theo, đặt cạnh ba ngàn lượng hoàng kim chẳng khác nào hạt muối giữa biển. Đừng nói ba cái, một cái hắn cũng không mua nổi. Đắt đến mức khiến lòng đau!

Phần Tu nghe xong giá, chỉ khẽ gật đầu. Với hiểu biết của hắn từ Thanh Vân Tông, hắn thừa biết giá cả của ngọc giản cấp thấp ra sao, giá mà Mạc tam gia đưa ra cũng coi như hợp lý.

Hắn phất nhẹ tay áo, ba tờ kim phiếu ánh vàng lấp lánh liền hiện ra, đặt lên bàn trước mặt Mạc Phong Nham.

Mỗi tờ kim phiếu trị giá một ngàn lượng hoàng kim, có thể đem tới tiền trang để đổi thành vàng thật, nhưng chỉ lưu hành trong phạm vi Kim Diễm Quốc.

"Đa tạ Mạc tam gia. Còn chuyện Huyền Vũ Mặc Ngọc, mong quý hành hao tâm tìm giúp." – Phần Tu nói giọng nhàn nhạt.

"Đó là điều đương nhiên. Nếu có tin gì, ta sẽ lập tức báo cho thiếu gia biết." – Mạc Phong Nham cười ha hả đáp.

Sau đó, Mạc Phong Nham đích thân sai người mang ngọc giản đến giao cho Phần Tu, lại còn tự mình tiễn cả hai ra tận cửa.

Đôi bên cáo từ, Phần Tu dẫn Tật Vô Ngôn rảo bước về phía xe ngựa.


Tật Vô Ngôn trong lòng tràn ngập suy nghĩ về chuyện kiếm tiền. Hắn đang nợ một khoản lớn, nhất định phải nghĩ cách xoay xở để trả nợ. Trong túi Như Ý Càn Khôn chỉ còn lại một ngàn lượng bạc trắng, nhiều thì không đủ, ít thì chỉ đủ ăn vài bữa tửu lầu tươm tất. Lúc này hắn mới thật sự cảm nhận sâu sắc — bản thân nghèo đến mức nào.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc