Bậc Thầy Luyện Đan Vô Song

Chương 140

Trước Sau

break
“Dạ… dạ là… Doãn… Doãn Diệc.” Gia phó bị Tật Siếp quát một tiếng, sợ đến chân tay run rẩy.

Tật Siếp ngẩn người trong chớp mắt, rồi như sực tỉnh, vội vàng hô:

“Mau! Mau mời vào!”

Vừa dứt lời, bên ngoài đã vang lên một tràng cười sảng khoái.

“Không cần mời, Tật tộc trưởng, Doãn mỗ không báo trước mà đến, ngươi có hoan nghênh không?”

Một người trung niên vóc dáng gầy gò bước vào Nghị Sự Đường, trên môi để hai chòm ria mép mảnh, tay chắp sau lưng, khí chất ung dung, mang theo phong thái của bậc cao nhân.

“Ha ha ha! Doãn đại sư, ngọn gió nào đưa ngài đến đây vậy? Mời vào! Mời vào!” Tật Siếp vội cười niềm nở, đích thân ra nghênh đón, đưa thẳng vào trong Nghị Sự Đường. Thậm chí hắn còn chủ động nhường ghế chủ vị, mời Doãn Diệc an tọa.

Doãn Diệc cũng chẳng khách sáo, bước tới ngồi thẳng xuống vị trí của tộc trưởng Tật gia.

Cảnh tượng ấy khiến mọi người trong sảnh không khỏi liếc mắt nhìn nhau, có phần sửng sốt. Chỉ có một số ít người biết thân phận thật sự của Doãn Diệc, trên mặt bọn họ lộ ra vẻ ngạc nhiên rõ rệt.

Doãn Diệc là một Luyện Trận Sư danh tiếng, người trong Phượng Linh thành không ai là không biết. Tộc trưởng và các trưởng lão Tật gia cũng từng nghe danh từ lâu.

Trước kia, Doãn Diệc từng được mời đến để thiết lập đại trận sau núi cho Phần gia, khiến Tật gia ngưỡng mộ không thôi. Về sau, ông ta lại có giao tình với nhà đấu giá Mạc Thị, càng khiến Tật gia thêm phần ao ước. Tật gia cũng từng muốn kết giao với vị Luyện Trận Sư này, bởi đối với một gia tộc mà nói, có thể kết thân với một vị Luyện Trận Sư là vinh hạnh lớn lao, không dễ gì có được.


Người Tật gia chẳng ai ngờ được, kẻ mà bọn họ trăm phương nghìn kế muốn kết thân nhưng không sao tiếp cận nổi, hôm nay lại chủ động tìm tới cửa. Đây đúng là chuyện vui như trời giáng!

Doãn Diệc đưa mắt quét khắp đại sảnh, không vòng vo, nói thẳng:

“Hôm nay ta đến đây là muốn cùng Tật gia làm một cuộc giao dịch.”

Tật Siếp cười tươi như hoa:

“Không biết Doãn đại sư muốn giao dịch điều gì với Tật gia? Nếu là chuyện trong khả năng của Tật gia, nhất định sẽ không chối từ!”

Doãn Diệc khoát tay:

“Ta sẽ không chiếm lợi của Tật gia các ngươi đâu.”

Dứt lời, tay áo dài màu đỏ sẫm vung nhẹ lên mặt bàn, lập tức năm khối Trận bàn màu xanh biếc hiện ra.

Tụ Nguyên Trận Bàn?

Cả Nghị Sự Đường đồng loạt vang lên tiếng hít khí đầy kinh ngạc. Dù Tật Siếp còn giữ được bình tĩnh, nhưng vài vị trưởng lão đã không che nổi ánh mắt tham lam. Đám tiểu bối đang được Tật gia coi trọng, khi nhìn thấy những khối Tụ Nguyên Trận Bàn kia thì hai mắt như muốn sáng rực lên.

Trước đây, Tật gia chỉ có một khối Tụ Nguyên Trận Bàn lấy được từ Phần gia, mà khối đó lập tức bị tộc trưởng phân cho Tật Vô Dạng. Đám tiểu bối còn chẳng có tư cách chạm vào, nay nếu cả năm khối đều thuộc về Tật gia, không chừng bọn họ cũng được chia một phần. Dù không chia đến tay, có cơ hội dùng thử vài ngày cũng đã quá tốt rồi!

Doãn Diệc thấy rõ từng biểu cảm trên mặt người Tật gia, trong lòng khẽ cười lạnh, thầm khinh bỉ sự ngu ngốc của đám người này.

“Yêu cầu của ta rất đơn giản,” hắn mỉm cười nói tiếp, “chỉ cần các ngươi giao Tật Vô Ngôn cho ta, thì năm khối Tụ Nguyên Trận Bàn này sẽ thuộc về Tật gia các ngươi. Thế nào?”

Trước khi tới đây, hắn đã tận dụng thân phận Luyện Trận Sư mà âm thầm dò hỏi chuyện liên quan đến Tật Vô Ngôn. Nếu người Tật gia biết được những Trận bàn mà bọn họ tranh giành đến đỏ mặt tía tai này lại là do chính kẻ mà họ đuổi ra khỏi nhà chế tạo ra, chẳng biết sẽ có phản ứng gì?

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc