Bậc Thầy Luyện Đan Vô Song

Chương 139

Trước Sau

break
Tật Vô Ngôn luôn có cảm giác Mịch Linh kiểu gì cũng sẽ chơi hắn một vố, mà đã chơi thì chắc chắn chẳng nương tay, phải gọi là nhắm thẳng chỗ chết mà đâm.

Tay chân rón rén lần tới gần mép tường, hắn vừa mới cúi xuống chuẩn bị ghé tai nghe trộm vài câu, thì cánh cửa phòng bỗng dưng mở ra mà chẳng báo trước gì.

Nghe lén mà bị bắt gặp thì còn gì xấu hổ hơn! Tật Vô Ngôn cuống cuồng quay người định chạy, nhưng vội quá thành vụng, đầu đâm thẳng vào tường, choáng váng đến nỗi trước mắt toàn sao bay.

Phần Tu: “…”

Mịch Linh: “…”

Nhìn Tật Vô Ngôn đang ôm đầu ngồi xổm dưới đất, Phần Tu và Mịch Linh đồng loạt câm nín.

“Các ngươi... nói xong rồi à? Ha hả, nhanh thật ha.” Tật Vô Ngôn cười gượng, vẫn ôm đầu quay người lại.

“Ngốc.” Mịch Linh thẳng thừng buông một chữ.

Tật Vô Ngôn lập tức rụt cổ, trông chẳng khác gì đứa nhỏ làm sai đang chờ bị mắng.

“Không lo làm việc của mình, đứng đây làm gì?” Mịch Linh gắt lên.

“Ờ.” Tật Vô Ngôn ỉu xìu đáp một tiếng, xoay người chạy về phòng, như thể chỉ có thế mới thoát khỏi cơn mắng.

Mịch Linh lơ lửng trong không trung, cảm thấy chán nên cũng bay theo vào phòng Tật Vô Ngôn, rồi lại quay trở về Trận Điện.

Tật gia.

Rầm!

Tật Siếp giận dữ đến cực điểm, cầm chén trà trong tay đập mạnh xuống đất. Trong Nghị Sự Đường im phăng phắc, tất cả mọi người nín thở, không ai dám thốt lên nửa lời.

“Chẳng lẽ Tật gia ta lại thật sự bó tay trước hai đứa nhãi con đó sao?” Tật Siếp gầm lên, hôm nay để bọn họ bôi tro trát trấu lên mặt trước bao nhiêu người, sau này Tật gia còn mặt mũi nào mà đứng vững ở Phượng Linh thành nữa!

Tam trưởng lão hừ lạnh: “Ta đã nói ngay từ đầu, cứ giết thẳng thằng tiểu tạp chủng đó, thì đã chẳng xảy ra chuyện gì rồi.”

“Giết? Ngươi đúng là mạnh miệng! Vậy sao hôm nay không tự ra tay, một chưởng đập chết hắn đi? Lại còn để cho tên hỗn đản Phần Thiên Quyết túm được cái cớ bảo Tật gia ta phản bội! Tam trưởng lão, ngươi nói thử xem, giờ phải giết kiểu gì hả?” Tật Siếp cười khẩy, suýt nữa thì chỉ thẳng vào mũi mắng cho một trận "chỉ được cái phá chứ chẳng làm nên trò trống gì".

Sắc mặt tam trưởng lão càng lúc càng tối sầm, gằn từng chữ: “Nếu tộc trưởng chịu cho phép, ta nhất định sẽ tìm được cơ hội, diệt sạch thằng tiểu tạp chủng ấy.”


Tật Siếp tức giận quát lớn:

“Chỉ e ngươi giết chẳng xong người, lại còn khiến Phần gia nổi trận lôi đình!”

“Giờ đã xé toạc mặt rồi, còn sợ chọc giận bọn họ sao? Dù ta không ra tay, Phần gia sớm muộn cũng sẽ ra tay trước với Tật gia ta. Thay vì đợi bị đánh, chi bằng ta ra tay trước, nắm thế chủ động.” Tam trưởng lão lạnh lùng đề nghị, ánh mắt âm hiểm lóe lên. Thằng tiểu súc sinh kia, hắn nhất định phải giết tận gốc, tuyệt đối không để lại hậu họa!

Trong Nghị Sự Đường lại một lần nữa rơi vào im lặng. Nếu được lựa chọn, chẳng ai muốn đối đầu thẳng mặt với Phần gia. Phần gia là thế gia trăm năm, căn cơ sâu xa, thế lực vững chắc, so với Tật gia thì còn mạnh hơn mấy phần. Nếu thật sự giao chiến, Tật gia chưa chắc đã có phần thắng.

Đúng lúc ấy, một gia nhân hớt hải chạy vào bẩm báo:

“Bẩm tộc trưởng, bên ngoài có người tự xưng là Doãn Diệc, xin cầu kiến.”

“Không gặp!” Tật Siếp đang bực bội, khoát tay đuổi. Nhưng vừa dứt lời, thân hình khựng lại, đột nhiên quay đầu hỏi:

“Ngươi vừa nói ai? Hắn tên là gì?”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc