Bậc Thầy Luyện Đan Vô Song

Chương 125

Trước Sau

break
Đến khi đấu giá tấm thứ ba, Mộc gia vốn định tiếp tục cạnh tranh, nhưng họ đã tiêu tốn tổng cộng hai mươi ba vạn lượng hoàng kim. Trong khi đó, Phần gia chỉ mới bỏ ra mười lăm vạn. Rõ ràng, nếu tiếp tục tranh, Mộc gia cũng khó lòng địch lại. Mặt khác, họ cũng không muốn cố tình nâng giá để đắc tội Phần gia, nên cuối cùng đành buông tay. Phần gia lại dễ dàng thu về tấm thứ ba với mức giá cũ: mười lăm vạn lượng.

Kết quả cuộc đấu giá, Tật gia tay trắng rời cuộc chơi, không giành được tấm trận bàn nào. Trong khi đó, Phần gia lấy được hai tấm, Mộc gia một tấm.

Sắc mặt đám người Tật gia ai nấy đều âm trầm đáng sợ. Riêng ánh mắt Tật Siếp nhìn Phần Thiên Quyết thì đầy hận độc như rắn rít.

Khi cuộc đấu giá kết thúc, các gia tộc thanh toán và nhận lại vật phẩm, chuẩn bị rời khỏi, thì giữa hành lang, Tật gia và Phần gia lại lần nữa đụng mặt.

Ánh mắt Tật Siếp lạnh như băng quét qua Tật Vô Ngôn, sau đó dừng lại trên người Tật Vô Thiên, trầm giọng hỏi:

“Vô Thiên, ngươi thật sự không định quay về Tật gia sao?”

Tật Vô Thiên bị ánh nhìn sắc bén của Tật Siếp dọa cho hoảng hốt, vội cúi đầu, giọng nhỏ xíu:

“Vô Ngôn ca ở đâu, ta sẽ ở đó. Huynh ấy không quay về, ta cũng không quay về.”

Tật Siếp cười lạnh:

“Tốt lắm… tốt lắm thật đấy! Tật Vô Ngôn vốn chẳng phải người của Tật gia, còn ngươi, trên người chảy là huyết mạch chính thống của Tật gia. Nếu ngươi đã nhất quyết theo hắn, vậy ta thay mặt phụ thân ngươi, trục xuất ngươi khỏi Tật gia! Từ nay về sau, ngươi không còn là con cháu Tật gia nữa!”

Sắc mặt Tật Vô Thiên tái nhợt, chân tay bủn rủn, suýt chút nữa ngã quỵ ngay tại chỗ.


Tật Vô Ngôn vội vàng đưa tay đỡ lấy Tật Vô Thiên, rồi ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào đôi mắt đầy sát khí của Tật Siếp, giọng cũng lạnh băng:

“Ngươi nghĩ ngươi là thứ gì mà dám thay phụ thân ta trục Vô Thiên khỏi gia môn? Phụ thân của ta và Vô Thiên là Tật Anh, nếu không phải chính người lên tiếng, thì chẳng ai có tư cách quyết định. Dù cho ngươi có là tộc trưởng Tật gia… cũng! Không! Xứng!”

Lời lẽ của Tật Vô Ngôn không chút nể nang, như một cái tát giáng thẳng vào mặt người Tật gia. Gương mặt Tật Siếp giật giật vì tức giận, nguyên lực bắt đầu ngưng tụ trong lòng bàn tay.

“Thằng nhãi vô tri, ngông cuồng đến mức này! Để lão phu dạy dỗ ngươi một trận nhớ đời!”

Tam trưởng lão Tật gia cuối cùng cũng tìm được cái cớ ra tay, quát lớn một tiếng, thân hình chớp nhoáng lao ra, nhắm thẳng đầu Tật Vô Ngôn mà đánh xuống. Một chưởng ấy nếu trúng thật, Tật Vô Ngôn đừng mong còn giữ được mạng. Hiển nhiên, mục tiêu là muốn lấy mạng hắn.

Bị biến cố bất ngờ, Tật Vô Ngôn thoáng khựng lại, vội lùi nhanh vài bước. Đôi tay giấu trong tay áo đã âm thầm kết ấn, giận dữ quát:

“Đồ lão chó mất mặt! Ngươi dám nhào tới, lão tử sẽ đốt trụi bộ lông chó của ngươi!”

Tam trưởng lão lập tức sực nhớ đến thảm cảnh của Tật Vô Dạng trước đó, thân hình chợt khựng lại. Nhưng đúng lúc ấy, một thân ảnh từ phía Phần gia lao vút tới — Phần Thiên Quyết cuối cùng cũng kịp can thiệp.

“Bốp!”

Phần Thiên Quyết và tam trưởng lão Tật gia va chạm thẳng một chưởng, nguyên lực cuồn cuộn tỏa ra, luồng kình khí bùng nổ dữ dội, khiến những đệ tử Phần gia đứng gần đó đều bị chấn động phải lùi lại. Có người mặt đỏ bừng, ngực tức nghẹn, thậm chí một tiểu bối đứng gần còn bị chấn đến mức khóe miệng rỉ máu, hiển nhiên đã dính nội thương — đúng là tai bay vạ gió.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc