Lúc nãy vừa thấy người khác tranh được Cố Thể Đan, nhiệt huyết trong lòng còn chưa nguội, giờ đến lượt đấu giá Tụ Nguyên Trận Bàn của chính mình, Tật Vô Ngôn không khỏi thấy căng thẳng.
Ngồi bên cạnh hắn, Khinh Khinh như cảm nhận được sự lo lắng đó, liền nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay hắn đặt trên đầu gối, như muốn trấn an.
“Thật là lợi hại, Tụ Nguyên Trận Bàn!” – Tật Vô Thiên không giấu được vẻ vui mừng, nhìn chăm chú vào ba tấm trận bàn đặt trên mâm ngọc.
“Ừm… cũng tạm thôi.” – Tật Vô Ngôn gãi mũi, có phần chột dạ.
“Không biết sau khi Vô Ngôn ca dùng Tụ Nguyên Trận Bàn, có thể đột phá lên Hóa Khí Cảnh trong vài tháng nữa không?” – Tật Vô Thiên lẩm bẩm, giọng thoáng buồn.
Tật Vô Ngôn khựng lại một chút, rồi khẽ cười, xoa đầu Tật Vô Thiên, lòng bỗng ấm áp lạ thường.
“Ca ngươi á… Cho ta mười cái trận bàn như vậy cũng chưa chắc cứu nổi đâu.” – Hắn tự giễu, nhưng giọng điệu lại rất đỗi thấu hiểu chính mình.
Tật Vô Thiên tròn mắt: “Ai nói chứ? Vô Ngôn ca luôn luôn cố gắng, ta đều thấy cả!”
Tật Vô Ngôn chỉ cười, không nói gì thêm. Với thiên phú như hắn, dù có cố gắng bao nhiêu, thì bước tiến cũng có hạn.
Lúc này, tiếng ra giá dồn dập vang lên, đợt này nối tiếp đợt khác. Giá từ một vạn lượng nhanh chóng bị đẩy lên tám vạn lượng – người hô lên tám vạn lượng không ai khác chính là Tật Siếp.
“Mười vạn lượng!” – Phần Thiên Quyết tiếp tục nâng giá.
“Mười một vạn!” – Tật Siếp cũng không chịu kém.
“Mười ba vạn!” – Phần Thiên Quyết lần này nâng luôn hai vạn một lượt.
Tật Siếp ngập ngừng một chút, rồi gằn giọng: “Mười bốn vạn!”
Trên mặt Phần Thiên Quyết hiện lên nụ cười nhàn nhạt: “Mười lăm vạn.”
Lần này, y chỉ thêm một vạn lượng, nhưng lại chính là cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà.
Y đã đoán được, mười bốn vạn lượng có lẽ là giới hạn mà Tật Siếp có thể đưa ra. Dù là đại thế gia, muốn bỏ ra hơn ba mươi vạn lượng hoàng kim trong một lần cũng không phải chuyện dễ dàng gì.
Những gia tộc lớn như Tật gia, tuy tài sản cố định rất nhiều, nhưng lượng tiền mặt có thể xoay vòng lại rất hạn chế. Trước đó, Tật gia đã tiêu tốn hai mươi vạn lượng hoàng kim để giành lấy hai viên hạ phẩm Cố Thể Đan, đã đặt cược phần lớn vốn liếng vào đan dược, nên giờ muốn cạnh tranh tiếp với Phần gia hay Mộc gia, gần như là điều không thể.
Quả nhiên, sắc mặt Tật Siếp trở nên khó coi, hắn không tiếp tục nâng giá nữa. Số tiền mặt mà Tật gia có thể huy động hiện tại vô cùng hạn chế, ngân quỹ chuẩn bị cho lứa đệ tử trẻ tuổi cũng chỉ khoảng ba mươi bốn vạn lượng hoàng kim. Trước đó, vì bị Phần Thiên Quyết gài bẫy, hắn đã tiêu tốn trắng hai mươi vạn lượng để mua hai viên Cố Thể Đan, giờ căn bản không còn đủ sức để tiếp tục tranh giành với Phần gia.
Phía Mộc gia thì vẫn bình thản, chưa vội ra tay. Cuối cùng, tấm Tụ Nguyên Trận Bàn thứ nhất được Phần gia mua về với giá cao ngất: mười lăm vạn lượng hoàng kim.
Tới lượt tấm thứ hai, Mộc Khiêm Hòa vừa mở miệng đã đẩy giá thẳng lên mười lăm vạn lượng, khiến Tật Siếp thậm chí không còn cơ hội cất tiếng.
Phần Thiên Quyết cũng không có ý định tranh giành, nhường cho Mộc gia mua được tấm thứ hai với giá tròn mười lăm vạn lượng.