Bậc Thầy Luyện Đan Vô Song

Chương 111

Trước Sau

break
Ngẩn người thêm chốc lát, chợt nhớ tới lời Phần Tu vừa nói là sẽ ra ngoài, Tật Vô Ngôn liền luống cuống xoay người thay y phục, rửa mặt chải đầu chỉnh tề.

Đến khi hắn bước ra ngoài, đã thấy Phần Tu đứng đợi sẵn trong viện.

Dáng người y nổi bật, phong độ nhàn nhã, khí chất bất phàm khiến tim Tật Vô Ngôn không hiểu sao đập nhanh hơn một nhịp. Mặt lại bắt đầu nóng lên, hắn âm thầm tự nhủ: Lần này nhất định không được làm chuyện ngu ngốc nữa!

“Biểu ca.” Sau khi lấy lại bình tĩnh, hắn tiến tới hỏi,

“Chúng ta định đi đâu vậy?”

Phần Tu xoay người lại, thấy Tật Vô Ngôn thay một bộ y phục màu xanh nhạt, đôi mắt long lanh như nước, linh động lạ thường.

Dung mạo và khí chất như thế, nhân gian hiếm gặp.

“Vừa rồi phụ thân cho người tới truyền lời, bảo chúng ta cùng người ra ngoài một chuyến. Lúc đó ngươi còn chưa tỉnh, ta đành khất lại. Giờ vẫn còn kịp.” Giọng Phần Tu bình thản.

“Vâng.” Tật Vô Ngôn gật đầu, lặng lẽ đi theo Phần Tu ra ngoài.

“Ta ngủ bao lâu rồi? Bao giờ thì đến nhà đấu giá Mạc thị lấy tiền?” — trong lòng hắn vẫn chưa quên số tiền kia.

“Hai ngày. Hôm nay là hạn cuối.” Phần Tu đáp.

Khi hai người đến điểm tập hợp, từ xa đã thấy một nhóm người đang đứng đợi. Có cả nam lẫn nữ, ăn vận chỉnh tề.

Trong số đó, Tật Vô Ngôn nhìn thấy Phần Thiên Quyết cùng hai vị trưởng lão. Còn lại đều là hậu bối của Phần gia. Rõ ràng đây là buổi xuất hành quy mô của Phần gia, mà hắn — một kẻ ngoại tộc — theo đến đây, liệu có ổn không?

Nghĩ vậy, Tật Vô Ngôn bất giác liếc nhìn Phần Tu, người vẫn trầm mặc như cũ.


Phần Tu chẳng cần nói nhiều, cứ thế dẫn Tật Vô Ngôn bước thẳng về phía đám người đang tụ lại phía trước.

“Vô Ngôn ca! Biểu ca!”

Bỗng một thiếu nữ vận váy hồng từ bên cạnh vui vẻ chạy tới. Khuôn mặt nhỏ nhắn ngập tràn nét tươi cười rạng rỡ, eo thon được buộc lại bằng chiếc đai mềm, thân hình nhỏ nhắn vừa chớm dậy thì đã mơn mởn thướt tha, toát lên vẻ quyến rũ lạ lùng – đúng là một tiểu yêu tinh chính hiệu.

“Vô Thiên?”

Tật Vô Ngôn hơi bất ngờ. Không ngờ Tật Vô Thiên cũng tham gia buổi tập hợp lần này.

“Dì sợ ta ở nhà một mình sẽ buồn nên bảo ta theo đến cho vui. Nghe nói Vô Ngôn ca và biểu ca cũng đi, thế là ta tới luôn!”

Tật Vô Thiên cười khúc khích, giọng nói mềm mại pha chút nũng nịu, tay thì kéo lấy tay áo Tật Vô Ngôn không rời.

Phần Thiên Quyết đang chuẩn bị dẫn các hậu bối trong tộc xuất phát thì chợt thấy ba người chậm rãi bước tới. Một trong ba người mặc y phục đen, dáng người cao lớn, khí chất bất phàm – chẳng phải chính là con trai ông, Phần Tu, hay sao?

Rõ ràng người ông phái đi gọi về từng báo rằng Phần Tu bận việc, không thể tham gia, vậy mà giờ lại xuất hiện ở đây.

Đám hậu bối chuẩn bị cùng trưởng bối xuất hành cũng lập tức chú ý đến ba người vừa đến. Trong đó có hai người sắc mặt tối sầm lại: một là Phần Tuyên – con trai Tam gia, người còn lại là Phần Uyển – ái nữ của Đại gia Phần Thiên Bá. Cả hai đều mang địch ý rõ rệt với Phần Tu.

Lần này theo tộc trưởng ra ngoài đều là những hậu bối ưu tú nhất của Phần gia, có thể nói là đại diện cho tinh hoa của dòng họ. Nhìn thấy Phần Tu dẫn theo người ngoài, sắc mặt họ đương nhiên không dễ coi.

“Phụ thân, Tam trưởng lão, Tứ trưởng lão.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc